Từ trước đến nay việc đến gần một người luôn không dễ dàng, có người dành cả đời vẫn chưa thể tìm được một người bạn đời phù hợp. Thời niên thiếu, mọi người luôn không muốn buông tay tình yêu mà bản thân nỗ lực có được, sau đó lại cần phải dành bao nhiêu thời gian hòa hợp? Nhưng nghe thôi vĩnh viễn không đủ. Nghe thấy lời Thường Du, Kỷ Dao Quang trầm tư, cô đau lòng Thường Du, nhưng cũng đau lòng cho khoảng thời gian bản thân đã đánh mất, oán giận cùng bất bình bắt đầu lên men, cuối cùng khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đẫm lệ kia, tất cả hóa thành một tiếng thở dài.
"Khiếp sợ! Nữ thần Thường Du vẫn luôn cao lãnh vậy mà lại dỗi fans."
"Dựa vào fans để có nhân khí bây giờ thì lại bắt đầu dỗi fans là thế nào?"
"Thường Du dỗi fans còn nói fans nên rời khỏi Weibo của mình?"
Các tiêu đề lần lượt hiện trên mạng, khơi dậy một mảnh bọt nước lại nhanh rơi vào yên tĩnh. Thường Du nhận được cuộc gọi quan tâm của Kiều Tây, hiện tại nàng rất muốn tùy hứng một lần. Rất nhiều người cho rằng minh tinh phải dựa fans kiếm cơm, luôn cho rằng sự yêu thích của mình có thể làm đủ mọi chuyện, nhưng trên thực tế, những lời mắng không lý do cùng những thổi phồng không thực tế như vô dụng. Nàng rất ít dùng Weibo, nhưng không có nghĩa nàng không thể dùng Weibo để nói lên tiếng lòng của mình.
Thường Du V: Có thể có người cảm thấy tôi là nhất thời xúc động, thậm chí có người sẽ nghĩ là em ấy cầm điện thoại của tôi đăng lên. Trên thực tế, là do chính tay Thường Du tôi đăng từng dòng từng chữ. Cảm ơn mọi người đã thích tôi, tôi xin nhắc lại, có đáng giá hay không là chuyện của tôi, không cần những người dụng tâm kín đáo kia thay tôi biểu đạt. Tôi không buộc mọi người thích Dao Quang, dù sao yêu thích cùng lựa chọn là khác nhau, nhưng tôi hy vọng mọi người biết thế nào là tôn trọng. Em ấy là người tôi yêu, mời mọi người cũng tôn trọng em ấy. Những người ngầm hắc em ấy cũng xin một vừa hai phải.
Biểu đạt của nàng không tính ổn, lời nói ám chỉ những người muốn lấy hai người ra vui đùa nên dừng lại. Người trong giới chú ý Thường Du không ít, dù là nhìn mặt mũi của ai thì bọn họ cũng sôi nổi chuyển phát, mà những áng văn lòe thiên hạ kia cũng yên lặng xóa bỏ, chỉ còn chút bọt sóng không gợn nổi làn sóng nào.
Lực chú ý của công chúng cuối cùng đặt vào tiết mục Khách Sạn Thời Gian, có người thích Kỷ Dao Quang khi viết thơ tình cho người qua đường, bỗng ngước mắt lên cười, cũng có người thích những sản phẩm Thường Du điêu khắc trong sân, nguyện ý mua chúng với giá cao, cũng có người thích kẻ dở hơi như Bạc Vũ......fans chỉ chú ý vào minh tinh mà mình thích, hận không thể hái sao trên trời cho họ.
Khác với những câu chuyện buổi sáng mang đầy tiếng cười, thì tổ kịch buổi tối đôi khi cảm thấy buồn cười, đôi khi lại cảm thấy kinh tâm động phách. Sân khấu cùng trang phục đơn sơ tựa như những web drama không đủ tài chính.
- ---------- những người này đều từng diễn qua những chế tác lớn, nhưng trong tình huống đơn sơ như vậy càng dễ nhìn thấy một ít thứ hơn.
- ----------- một kiếm khách vĩ đại dù trong tay là đôi đũa vẫn xem như nắm một thanh kiếm, một thanh gươm.
- ----------- phẩy tay một cái có sự tiêu sái của "mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành".
Trong tiết mục mới nhất, nhân vật Kỷ Dao Quang diễn là một kiếm khách tiêu sái cô độc, nàng dựa vào những lần tỷ thí mà tìm kiếm chính nghĩa trong kiếp sống giang hồ của mình. Các đại tông sư trên giang hồ đều thua dưới tay nàng, khi nàng rời đi, những người đó đột nhiên chết đi, tất cả đầu mối đều chỉ về nàng.....nàng thành kẻ bị mọi người truy sát. Cao ngạo của nàng khiến nàng không dễ dàng cúi đầu, sau khi từng bước đánh lui những người trong giang hồ đến trả thù, nàng tra ra chân tướng, trước khi đến Đại Mạc Quỷ Vực tìm được hung thủ thật sự.
Nàng mặc hồng y, bóng lưng cô độc lại sáng lạn, cảnh cuối là một bình rượu rỗng tuếch cùng tiếng ca tiêu sái.
Câu chuyện đến đây kết thúc, ai cũng không biết nàng là vương giả trở về hay là táng thân nơi sa mạc.
Mặt còn lớn hơn bồn: Cầu full bài "Thiếu Niên Hành" do Kỷ bảo bảo hát trong "Nếu trở thành một hiệp khách giang hồ........."! @ tổ tiết mục Khách Sạn Thời Gian official weibo V.
Bình luận được đỉnh lên cao, lượng like nháy mắt hơn một vạn.
"Thiếu niên chí khí cao kia, Trường An đấu rượu dám xưng hào. Biết gió thổi đi dương liễu ngạn, đêm nay tỉnh khỏi giấc mộng vô biên......." Tiếng ca đến đây thì kết thúc, phối với bóng dáng cô tịch để lại vô vàn cảm xúc.
Không ai tin đây là một bản hoàn chỉnh.
Tổ tiết mục Khách Sạn Thời Gian official weibo V: Mọi người đoán xem là ai viết lời, ai viết nhạc? Đoán đúng sẽ đăng bản full.
- ---------- Trình Hạc Niên soạn nhạc, Kỷ Dao Quang điền từ.
- ---------- Hạc của tôi cùng Kỷ bảo bảo!
- ---------- Vấn đề đơn giản này tôi khinh thường trả lời!
- ---------- Tổ tiết mục nghĩ như vậy là vui sao?
Những tập trước đều như vậy, lần này cũng không ngoại lệ. Phong cách ca từ, cùng cách phối nhạc quen thuộc nếu không đoán ra thì không phải là một fan đủ tư cách. Kỷ Dao Quang rất ít hát, ca khúc được biết nhiều nhất là bài hát khi cô tham gia cuộc thi vườn trường "Tiếng Động Vạn Chúng". Trong giới giải trí luôn tấp nập những điều mới lạ rất dễ dàng quên đi một người, cũng rất dễ dàng quên đi một việc.
- ---------- Tôi đã sớm biết giọng Kỷ bảo bảo dễ nghe, mọi người nói thái độ Kỷ bảo bảo tùy tiện khi đóng phim, tôi thì thấy không phải, cô ấy luôn dùng giọng thật của mình để đọc lời kịch, không giống vài người dùng giọng giả.
- ---------- Kỷ bảo bảo của tôi còn cái gì không biết? Muốn ôm muốn ôm!
- ---------- Tôi là thanh khống chuyển sang làm fans.
Khi rảnh Kỷ Dao Quang sẽ lướt Weibo, cô ôm điện thoại cười lăn vào lòng Thường Du, ngửa đầu đôi mắt ngập ý cười như đang nói: Nhìn đi nhìn đi, em thật lợi hại mà! Tiết mục dần đến hồi kết, hoàn toàn không có cảm giác buồn vì chia tay, Kỷ Dao Quang thậm chí còn trông ngóng tiết mục nhanh chóng kết thúc, vì Thường Du đã hứa sẽ cùng cô đi du lịch giải sầu, lần này không có cameras, càng không có người chướng mắt.
"Chị đang nói chuyện với ai vậy?" Kỷ Dao Quang nhìn điện thoại của Thường Du, có chút tò mò hỏi.
Thường Du nói: "Trình Hạc Niên."
"Chị với cậu ấy có gì để nói?" Kỷ Dao Quang nói, đoạt lấy điện thoại của Thường Du ném sang một bên. Không biết Trình Hạc Niên sao lại trò chuyện cùng Thường Du, trước đây Thường Du đánh giá nàng không cao, có thể vì mặt mũi của Kỷ Dao Quang nên khi bình luận rất uyển chuyển.
"Nói một ít chính sự."
"Chậc, tên kia luôn không đứng đắn, sao có thể nói chính sự." Kỷ Dao Quang không chớp mắt bôi đen Trình Hạc Niên, cô chống cằm nhìn Thường Du, cười nói: "Không bằng suy nghĩ xem nên đi đâu thư giãn? Hình như đến tháng tư "Truyền Kỳ" mới khai máy."
"Em muốn đi đâu?" Trong kế hoạch của Thường Du luôn không có lịch trình ra ngoài du lịch, rất nhiều chuyện đều ném cho Kiều Tây.
"Đi cổ trấn thì sao?" Kỷ Dao Quang ngước mắt cười hỏi.
Thường Du nhoẻn miệng cười: "Chị còn tưởng em muốn đi rừng già núi sâu bái phỏng cao tăng đắc đạo chứ?"
"Sao có thể!" Kỷ Dao Quang trừng mắt nhìn Thường Du, hơi giận nói: "Em đang nói chuyện đứng đắn! Mình chưa đi cổ trấn, không nói bối cảnh đóng phim trước kia, hiện tại nơi mình ở cũng là cổ trấn nhưng không có cảm giác."
"Đi Nguyệt Thần Điện ở thành phố X hành hương đi." Đây là thần miếu hiến tế Nguyệt Thần duy nhất của nước, những chuyện nhật nguyệt súng bài luôn trải dài trong lịch sử nước nhà. Nhưng Thường Du không tin những điều này, mà hiện tại, vì người trước mặt, nàng lựa chọn tin tưởng.
"Chỗ đó không tệ, trên đường hầu hết là người hành hương, cũng sẽ không gặp fans cuồng." Kỷ Dao Quang gật đầu tán thành ý của Thường Du. Khi còn học đại học, cô đã chọn Nguyệt Thần Điện là kế hoạch du lịch đầu tiên, nhưng cuối cùng vì bận rộn mà vẫn chưa đi: "Một lời đã định, chị đừng đến phút cuối thì nuốt lời."
Thường Du điểm mũi Kỷ Dao Quang, khẽ cười: "Ngoéo tay?"
"Ngoéo tay thắt cổ trăm năm không được đổi!" Kỷ Dao Quang nhanh chóng câu ngón tay Thường Du, trong thế giới tràn ngập dối trá này, còn có thể dư lại bao nhiêu sự ngây thơ chất phác đây?
Hai người đang vui đùa thì chuông điện thoại vang lên, nhìn hai chữ "Tô Từ" trên màn hình, trong lòng vô cùng không muốn, cô không trách Tô Từ thay An Mộ Ngọc nói chuyện, bản thân nàng lại tìm đến cửa.
"Em mau xem Weibo, lại xảy ra chuyện, em nói những người đó sao cả ngày luôn nhìn chằm chằm em? Biết rõ em có bối cảnh còn luôn lao đầu vào, là thấy đầu mình đủ cứng sao?" Giọng Tô Từ mang theo chút oán giận, nàng an ủi nói: "Em yên tâm, chuyện này sẽ giải quyết, không cần bị ảnh hưởng. Công ty cảm thấy em sẽ rời khỏi, không muốn xuất lực, nhưng chị tin em."
Mơ màng nghe thấy lời Tô Từ, Kỷ Dao Quang không hiểu ra sao, mà Thường Du nghe thấy đã lên Weibo xem những thứ làm nàng bật cười. Người mang đầy lòng căm phẫn đứng ra chỉ trích sao chép là nick Rễ Bản Lam Trên Ngai Vàng, bên dưới có ảnh chụp như nói có sách mách có chứng.
- ---------- Mọi người cho rằng Kỷ đại tiểu thư có thơ phú sao? Tất cả đều giả dối, cô ấy thế nhưng.......
"Thật không biết vì sao bọn họ luôn nhắm vào em." Thường Du lắc đầu cười nhạo, nói: "Em trước đừng vội làm sáng tỏ, chờ sau khi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm, để chị xử lý. Bọn họ một đám khó dằn, vừa lúc có cơ hội, có một số việc vẫn nên rõ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT