Ngồi cạnh sạp, phần lớn thời gian đều là hai người nói chuyện, nói về những chuyện khi còn đi học, người đến tìm viết thơ tình không có mấy người. Nhưng lại có một lão thái thái, đeo kính, muốn các nàng viết một bức thư nhớ nhà. Tuy là vậy, trải qua một ngày bận rộn, Kỷ Dao Quang lắc mình biến hóa, vẫn trở thành người giàu có nhất khách sạn, đương nhiên, cô không tình nguyện mà chia một phần nhỏ đưa An Mộ Ngọc để nàng mua đồ hằng ngày, số còn lại được Thường Du giữ.
Tâm tình tốt, nên Kỷ Dao Quang khi nhìn thấy Siren cũng nhiệt tình hơn. Cô cũng không ngại Siren từ xó nào đó chui ra, cả người dính bụi, ôm nó vào lòng, ngón tay nhẹ xoa lông mèo mềm mại, cười nói: "Đừng chạy loạn ở khách sạn, ngày mai chuẩn bị đồ ăn ngon cho Siren nha." Siren như nghe hiểu lời cô, kêu meo meo, rồi chui vào một bụi hoa.
"Em cũng không chê dơ." Thường Du nhìn Kỷ Dao Quang, nhàn nhạt trách.
Kỷ Dao Quang cười khẽ nói: "Quan hốt phân thì có cái gì mà "dơ"?" Lúc này, cô đột nhiên nhớ ra thân phận quan hốt phân của mình. Tối nay, khác với mọi ngày, các nàng sẽ thông qua rút thăm để biểu diễn một vở kịch lịch sử, nhưng hôm nay đạo diễn Triệu Bắc Đình nhất thời có việc nên tạm gác, phó đạo diễn cùng tổ quay phim vỗ tay vui mừng, nhanh như chớp bắt đầu chơi poker.
"Thường lão sư........."
Khi Thường Du sắp vào phòng, bỗng bị An Mộ Ngọc gọi lại. Khách sạn được thiết kế theo kiến trúc cổ, hai phòng song song, bên ngoài là hành lang cổ kính. Trùng hợp phòng An Mộ Ngọc vừa vặn bên cạnh phòng các nàng, ra vào không tránh khỏi gặp nhau. Kỷ Dao Quang nhắm mắt làm ngơ, xoay người đi vào phòng, mà Thường Du khoanh tay trước ngực, giữ khoảng cách với An Mộ Ngọc, lãnh đạm hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trên hành lang treo đèn lồng đỏ, ánh đèn sáng xuyên qua lớp giấy mỏng tạo nên màu đỏ đậm. Dẫn đến hành lang tràn ngập không khí tịch mịch, thê lãnh. Thường Du đứng trước đèn, An Mộ Ngọc không thấy rõ mặt nàng, chẳng qua nghe thấy giọng nói lãnh đạm, sắc mặt vẫn thoáng trắng xuống. Nàng vốn muốn dành thời gian tiếp xúc với Thường Du, dù sao cũng trong cùng một tiết mục, nhưng nàng không thể lường trước. Mọi người nhất trí đẩy nàng làm đầu bếp, suốt ngày vo gạo hái rau, chạy khắp nơi chuẩn bị bữa cho bọn họ. Chẳng lẽ nàng không muốn rời khỏi khách sạn sao? Chẳng lẽ nàng không muốn cùng Thường Du ra ngoài sao? Nhưng cố tình Kỷ Dao Quang luôn chiếm lấy Thường Du cả ngày lẫn đêm. Tại sao lại như vậy? Dù nàng không được Thường Du tiếp nhận, nhưng Kỷ Dao Quang cũng không nên trở về. Nàng còn có thể là bạn của Thường Du sao? Nàng có thể thử tiến thêm bước nữa sao?
Thường Du đợi thật lâu không thấy An Mộ Ngọc lên tiếng, nhưng nhìn thấy cảm xúc phức tạp mang theo hận ý trong mắt, nàng nhíu mày, lặp lại: "Nếu An tiểu thư không có chuyện khác, tôi về phòng trước. Kỷ Dao Quang còn đang đợi tôi."
"Chỉ cách một cánh cửa, Thường lão sư đã gấp không chờ nổi sao?" An Mộ Ngọc nhất thời không nhịn được hận ý cùng đố kỵ của mình, thấy sắc mặt Thường Du lạnh xuống, lúc này mới che môi có chút xấu hổ, cười, dùng giọng nói nhu hòa muốn vãn hồi hình tượng của mình: "Xin lỗi, Thường lão sư, em có đồ muốn tặng chị, lúc trước em đi mua sắm nhìn thấy bộ dụng cụ cắt gọt này nên mua về." Nhìn hai người mang gỗ thừa về, nàng biết vì sao, làm sao giống Bạc Vũ nói dùng để đốt lửa? Nàng từng nhìn thấy thành phẩm tinh vi hoàn mỹ của Thường Du, bản tính nàng lãng mạn chẳng qua chỉ bị vẻ lãnh đạm xa cách ngày thường che lấp.
Bộ dụng cụ cắt gọt này không biết có thể mua bao nhiêu món tiện ích.... Thường Du sẽ không vô duyên vô cơ nhận quà của người khác, nàng tự nhận mình không thân với An Mộ Ngọc đến vậy, cùng với lời của Kỷ Dao Quang vẫn luôn vang vọng bên tai nàng, nàng nghĩ đến Triệu Thanh nguyên nhân dẫn đến mối quan hệ giữa nàng cùng Kỷ Dao Quang tan vỡ, không thể không hoài nghi ý đồ của An Mộ Ngọc. Nàng cong môi, tươi cười lễ phép, giọng mang theo ý cự tuyệt không chút che dấu. Vừa lúc trong phòng vang lên tiếng Kỷ Dao Quang không kiên nhẫn, Thường Du cười nói: "Xin lỗi, tôi có việc về phòng trước." Đóng cửa lại, cũng chặn luôn ánh mắt nóng rực của An Mộ Ngọc.
Kỷ Dao Quang động tác nhanh chóng, vừa tắm xong đã chui vào chăn, mở sưởi xua đi một ngày lạnh lẽo. Khi cô nhìn thấy Thường Du về phòng, cười nhẹ nói: "Nước còn nóng, chị vào tắm đi." Nói xong cúi đầu nhìn điện thoại. Từ khi vào tổ tiết mục, cảm giác thời gian trôi qua rất dài, nhưng trên thực tế chỉ mới qua ba ngày. Trên WeChat, ngoài tin nhắn hỏi cô thế nào cùng biểu đạt quan tâm của Kỷ Khai Dương, còn có tin nhắn nói bóng nói gió của Tô Từ.
Tô Từ sẽ không rời khỏi Thịnh Đường, hiện tại nàng còn mang theo một tân binh. Nghĩ như vậy tâm Kỷ Dao Quang như bị kim đâm, cô nghĩ đến Tô Từ đối tốt với mình nhưng bây giờ bị đổi thành mặt của An Mộ Ngọc. "Tiểu Ngọc là người mới chị mang, em ấy cái gì cũng không hiểu, nhờ em chiếu cố em ấy một chút." Tô Từ nhắn tin bình đạm nhưng vì căm ghét An Mộ Ngọc, Kỷ Dao Quang cảm thấy những lời gần như tàn nhẫn.
An Mộ Ngọc cần cô chiếu cố sao? An Mộ Ngọc sợ là chỉ muốn tiếp cận với Thường Du. Lời trong lời ngoài đều an bài cho ngày sau của An Mộ Ngọc, lão tổng Thịnh Đường thả một cây rụng tiền Thường Du đi, tự nhiên cũng sẽ không giữ Kỷ Dao Quang cô, cho nên người đại diện kim bài Tô Từ sẽ dẫn dắt một tân binh mà hắn cho rằng rất tiềm năng, chỉ cần thông qua tiết mục này tăng tỉ lệ lộ diện, hình tượng ôn nhu của nàng có thể......nhận được quảng cáo, nhận phim truyền hình, thậm chí đi vào lĩnh vực điện ảnh. Khi An Mộ Ngọc đi vào giới giải trí, nàng sẽ nhận thức nhiều người hơn, nàng sẽ đạt được mục đích của mình, Kỷ Dao Quang đương nhiên không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra, cô sẽ không trợ giúp An Mộ Ngọc, mà chỉ là một người lạ thờ ơ lạnh nhạt.
Kỷ Dao Quang lâm vào trầm tư, không nghe thấy giọng Thường Du, chỉ nghe một câu "Em đang nghĩ gì vậy?", mới bừng tỉnh. Chăn bị xốc lên, Thường Du chui vào chăn, duỗi tay nhéo mặt cô, nhẹ giọng nói: "Rửa sạch nét mực rồi." Giọng mang theo sự tiếc nuối.
Kỷ Dao Quang nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu nhìn Thường Du, đáp: "Chữ tuy đã trôi, nhưng Thường lão sư, tên của chị nằm ở trong tim em nè, thế nào cũng không trôi được." Thường Du vừa tắm xong, trên người mang theo mùi sữa tắm nhạt, Kỷ Dao Quang ném điện thoại, ghé vào người Thường Du nhẹ ngửi. Tay đặt bên hông, cách áo ngủ mỏng vuốt hông nàng. "Thường lão sư, hôn một cái ngủ ngon nha?"
Thường Du chớp mắt, cười khẽ, hỏi: "Em muốn ngủ sao?"
"Đương nhiên......không?" Lời đột nhiên đổi, khóe môi Kỷ Dao Quang dạt dào ý cười, cô hôn lên mặt Thường Du, lại cảm thấy không đủ. Dục vọng áp chế một đoạn thời gian đột nhiên được dâng lên, mắt cô sáng lấp lánh, chứa đầy sự chờ mong. Thường Du không cự tuyệt cô hôn, cô như nhận được sự ủng hộ, môi đỏ bắt đầu đi xuống, cuối cùng chậm rãi công thành đoạt đất. Tiếng thở dốc nhẹ vang khắp phòng, người vốn đang dựa đầu giường, lúc này đã hoàn toàn nằm yên. Lông mi cong vút che đi hơi nước ẩm ướt, mang theo sự thẹn thùng dục cự còn nghênh. Hôn sâu nuốt lấy những tiếng than nhẹ, trong phòng chỉ còn bầu không khí nóng bỏng. Quấn lấy Thường Du náo loạn một hồi, Kỷ Dao Quang không buồn ngủ chút nào, lười biếng dựa trên đầu vai Thường Du, duỗi tay vuốt nhẹ thân nàng.
"Hình như tiết mục này đã bắt đầu đăng rồi?"
"Đúng rồi." Trải qua náo nhiệt, giọng Thường Du có chút khàn, nàng rũ mi nhẹ giọng đáp.
Kỷ Dao Quang không phải muốn xem tiết mục phát sóng trực tiếp, cô chỉ muốn xem động thái trên mạng cùng đám người luôn đánh giá các nàng. Bình luận trên Weibo ngày càng nhiều, phần lớn là liên quan đến tiết mục, không ít người khen cô, nhưng hầu hết là khen gif của Siren. Đây là muốn khen Kỷ Dao Quang cô, hay là khen mèo của cô? Lướt xong Weibo của mình, cô dạo một vòng Weibo của tổ tiết mục, phát hiện khi các nàng tiến vào khách sạn đã bắt đầu mà không phải từ lúc Triệu Bắc Đình nói bắt đầu. Cô bắt đầu nhớ xem mình đã làm gì nhưng lại không có ấn tượng gì. Kỷ Dao Quang nhanh chóng lướt xuống phần bình luận, cuối cùng trong lúc vô ý nhấn vào một tiêu đề liên quan đến mình, chẳng qua nháy mắt đã bị che lại hơn một nghìn.
"Tôi cho rằng Kỷ Dao Quang là bình hoa của giới giải trí, nhất định trước tên cô ấy sẽ là gì đó, chẳng hạn như vợ của nữ thần Thường Du, khi có tin hai người ly hôn, tôi đứng về phía nữ thần vì những tin tức liên quan đến Kỷ Dao Quang đều nói kỹ thuật diễn của cô ấy kém đến không thể tả, hoặc là những tin cô liên quan đến nghệ sĩ nào đó, còn Thường nữ thần cùng trà xanh Triệu Thanh, tôi không tin hai người liên quan nhau. Nhưng sau đó hết thảy đều biến thành giấc mộng, trong một đêm, thân thế không rõ trong giới giải trí của bình hoa biến thành Kỷ đại tiểu thư, đồng thời còn là học bá khoa tiếng Trung của Z đại? Sau khi "Nịnh Thần" công chiếu, tôi mua vé, một phần vì muốn xem nữ thần của mình, một phần vì muốn đi mắng Kỷ Dao Quang, kết quả làm người chấn động, đây là Kỷ Dao Quang sao? Sợ là bị quỷ thần bám vào người. Sao có thể lập tức chuyển biến lớn như vậy? Một xuất thân khó ai với đến, một đối tượng người cầu mà không được, một sinh viên làm hơn nửa trường chùn bước..... rõ ràng có thể xem là một người làm người khác ao ước! Tôi sẽ không nói mình hâm mộ ghen tị đâu!"
"Tán thành lầu trên, sau khi xem tiết mục xong, sợ đến mức dưa cũng rớt. Kỷ lão sư đáng yêu như vậy sao? Đáng yêu bao nhiêu tiền một cân? Tôi phải đi mua!"
"Tôi không cầu gì cả, tôi chỉ có một ước mong nhỏ nhoi Kỷ Dao Quang viết một bức thơ tình cho mình."
"Lầu trên, cô có thể nghe "Lãng Đào Sa" của tiết mục, là Trình Hạc Niên soạn nhạc, Kỷ bảo bảo soạn lời!"
................
"Thì ra trước em là như vậy trong mắt họ?" Kỷ Dao Quang sờ cằm, nhìn điện thoại, suy tư nói.
"Không, em rất ưu tú." Thường Du lắc đầu.
Kỷ Dao Quang hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Thường Du nói: "Chị gạt em, lúc trước chị nói em không được, ghét bỏ tính xấu tùy hứng của em."
".............." Thường Du mím môi không đáp.
"Hiện tại cho chị một cơ hội để khen em."
Thường Du biết nghe lời, cười nói: "Phải, Kỷ lão sư của chúng ta mỹ mạo, tài hoa đều có, toàn thế giới nào có ai đáng yêu như em, như vậy đủ chưa?"
"Chị rõ ràng là có lệ." Kỷ Dao Quang kháng nghị nói, "Em dụng tâm nói chuyện, còn chị? Chỉ biết nói ba hoa, chị khi nào thì học xấu đây?"
Thường Du duỗi tay xoa tóc Kỷ Dao Quang, ôn nhu nhìn cô: "Khi đang nhìn em."
Đột nhiên nghe thấy lời âu yếm, tim Kỷ Dao Quang lỡ nhịp, đôi tai ửng đỏ, nghiêng đầu tránh tầm mắt của Thường Du, lẩm bẩm nói: "Được rồi, chị đừng nói nữa!" Cô vùi đầu vào lòng Thường Du, muốn che đi tâm tư nhảy nhót, nhưng khóe môi tràn ngập ý cười không che dấu được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT