Dung nhan trong mộng được phác họa rõ ràng, Kỷ Dao Quang thấy Thường Du đang ôm lấy người kia, khóe môi ác ý tươi cười khinh miệt, chẳng qua lúc này cô không giống trước kia lùi bước, mà thong thả, kiên định bước đến, cô cần phải biết rõ chân tướng. Khi nghe được câu "chúng ta chỉ là bạn", cô chậm rãi cười, khóe mắt nhìn gương mặt nháy mắt trắng bệch của An Mộ Ngọc, trong lòng chợt hiện lên chút lạnh lẽo. Sau đó, cô triệt để bỏ mặc An Mộ Ngọc, gắt gao ôm Thường Du vào lòng, cả đời cũng không muốn buông.

Khi Thường Du tỉnh, phát hiện Kỷ Dao Quang như bạch tuột, tay chân bám trên người mình, miệng tươi cười như mơ thấy giấc mộng đẹp, không còn nỗi bất an như trước. Nàng nhìn Kỷ Dao Quang một lúc lâu, mới vươn tay nhéo mũi cô. Hô hấp đột nhiên khó khăn làm cô sợ hãi kêu một tiếng, bừng tỉnh từ trong mộng cảnh. Tổ tiết mục bắt đầu quay, chỉ cần ra khỏi phòng này, có nghĩa bản thân tiến vào màn ảnh.

Kỷ Dao Quang ngáp, duỗi tay xoa mắt, giọng buồn ngủ hỏi: "Sinh hoạt bình thường không phải là ngủ đến mặt trời lên cao sao? Chúng ta dậy sớm như vậy làm gì? Còn có ban ngày quay cái gì? Mọi người cùng ở trong sân, vậy em cần làm gì?" Kỷ Dao Quang vẫn còn rất nhiều thắc mắc với tiết mục, từ nhỏ đến lớn cô luôn áo đến duỗi tay cơm đến há miệng, đến khi đại học mới bắt đầu tự mình làm rất nhiều chuyện. Tuy đôi khi ở lại ký túc xá, nhưng sống cùng bạn học khác với bây giờ.

"Thật ra chị cũng không biết." Thường Du lắc đầu đáp, "Nhưng chúng ta nên chuẩn bị, em không nghe thấy động tĩnh bên ngoài sao? Những người khác đều dậy rồi mà em còn ngủ đến trưa, vậy sẽ ảnh hưởng cái nhìn của người khác về em. Dưới tình huống không biết gì, vẫn nên cần mẫn một chút." Tiếng mèo kêu cùng tiếng chim chóc trên cột điện đan xen nhau, hơi thở đầu xuân dần hiện ra trong thôn nhỏ này. Thường Du không có thói quen ngủ nướng, nên cũng sẽ kéo Kỷ Dao Quang lười biếng từ trong chăn ra. Bắt đầu sinh hoạt cùng một đám người không quen, ngoài thời gian ngủ, hầu như bọn họ đều có liên quan.

"Trân Tu Đường" là tiệm ăn địa phương, bàn ghế gỗ trong tiệm đều được thay bằng một bàn lớn mười người ngồi. Kỷ Dao Quang xoa mắt đi vào Trân Tu Đường phát hiện người đã sớm đến đông đủ, trên bàn còn có sữa bò nóng. Ngay cả người lười biếng như Biên Vu Đình cũng đã sớm ngồi vào bàn, bắt chéo chân chơi điện thoại.

"Thần thái mệt mỏi này của cậu nói cho mình, tối qua khẳng định cậu đi trộm." Tuy đều cùng trong giới, trước kia cũng từng qua lại, nhưng cũng không quá hiểu biết nhau, hơn nữa đối với hai vị có danh hiệu nữ thần này, mọi người vẫn có chút câu nệ, chỉ có Biên Vu Đình yên tâm lớn mật trêu chọc.

"Đúng vậy." Kỷ Dao Quang nhìn Biên Vu Đình, cười khẽ nói, "Trộm không ít hoa, lát nữa là bánh hoa tươi ăn."

"Sao? Kỷ nữ thần chị biết làm bánh hoa tươi sao?" Thấy không khí được Biên Vu Đình vực dậy, Bạc Vũ cười hì hì vỗ vị trí không người bên cạnh.

Kỷ Dao Quang trầm mặc một lát, đáp: "Lý thuyết thì biết."

"Vậy........" Con ngươi xoay tròn, vừa lức nhìn thấy An Mộ Ngọc bưng một mâm bánh bao trong bếp ra, Bạc Vũ hỏi: "So với An lão bản thì thế nào?"

Bạc Vũ diễn không ít phim thanh xuân vườn trường, được xưng là "Nam thần vườn trường soái khí", nhưng hiện tại xem ra, làm sao giống bộ dáng nam thần, rõ ràng là một con khỉ, vừa sáng sớm đã bắt đầu kiếm chuyện! Kỷ Dao Quang bất động thanh sắc liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Đương nhiên kém hơn, An lão bản là người có học thức sâu xa." Tuy rằng cô không làm gì khác thường, nhưng bầu không khí đột nhiên hạ vài độ, người ở đây đều cảm giác được như có một cơn gió lạnh thổi qua.

Tôn Thiếu Cung gắp đũa đầu tiên, gắp một cái bánh bao nhìn xung quanh bánh bao, tựa như trên nó mở ra một đóa hoa mỹ lệ, sau một lúc mới hỏi: "Đây là nhân gì?"

"Có nhân thịt, hồi hương cùng rau hẹ trứng." An Mộ Ngọc ôn nhu cười nói, quay người vào bếp bận rộn.

"An lão bản của chúng ta thức dậy thật sớm, chuẩn bị tám phần ăn sáng." Bạc Vũ cảm khái một câu, chiếc đũa dạo một vòng, gặp một dĩa bánh bao nhỏ, động tác vô cùng chuẩn xác. Tay nghề An Mộ Ngọc không tồi, lúc này ba đại nam nhân đã cho ba dĩa bánh bao cùng điểm tâm vào bụng.

"Giang lão sư, anh ăn nhiều như vậy, cũng không để lại cho phái nữ một chút." Bạc Vũ đẩy Giang Chiếu Chi, hài hước cười. Vì tuổi nhỏ, cùng quay thể loại phim khác nhau, ngày thường bọn họ không lui tới, nhưng tình anh em đều từ ngủ cùng một giường một đêm mà có. Tính tình Bạc Vũ náo nhiệt, trêu chọc làm người bất đắc dĩ, nhưng cũng không làm người khác phản cảm.

"Trong bếp vẫn còn, mọi người tự lấy đi." An Mộ Ngọc đi ra, trong tay nàng là một bánh bao nhỏ đáng yêu, thấy Bạc Vũ muốn gấp, giọng nàng giận nói.

Bạc Vũ lẩm bẩm, nhìn chăm chú bánh bao, hai mắt tỏa sáng: "Không công bằng, bánh bao này có mặt cười, có tình yêu, khẳng định ăn rất ngon."

An Một Ngọc ôn nhu đáp: "Đây là chuẩn bị cho Thường lão sư, nhân rau xanh." Lúc này Bạc Vũ im lặng, hắn rụt cổ ra vẻ sợ, đẩy Giang Chiếu Chi bên cạnh, ý bảo hắn tiến vào bếp tìm điểm tâm. Tiết mục đã bắt đầu quay, Thường Du cũng không trước công chúng bẽ mặt nàng, lễ phép cảm ơn, nàng cầm đũa gắp bánh bao tình yêu đưa đến môi Kỷ Dao Quang, cười khẽ nói: "Cẩn thận, coi chừng nóng." Cẩu lương không lúc nào không ném làm mọi người trong phòng thổn thức. Lúc này An Mộ Ngọc đứng cạnh Thường Du, tay nàng nắm chặt góc áo, cúi đầu che đi cảm xúc cô đơn cùng phẫn hận, nàng biết Thường Du ngay cả cái liếc nhìn cũng không dành cho nàng.

Dưới màn ảnh, Kỷ Dao Quang cười vô cùng vui vẻ, cô sẽ không tùy hứng dưới tình huống này giận dỗi Thường Du.

Bữa sáng này như nhạc dạo cho chuỗi ngày kế tiếp, những ngày náo nhiệt không gà bay chó sủa thì cũng làm người sinh ra đủ loại cảm xúc. Sau khi ăn no, Bạc Vũ không chút hình tượng nằm dài trên ghế, chờ đến khi camera quay đến mình, ợ một cái, gõ bàn hỏi ra vấn đề mọi người thắc mắc: "Tiếp theo chúng tôi nên làm gì?" Dựa theo lịch trình trước đây của bọn họ, thì là đi khắp nơi đóng phim, hiển nhiên trong khách sạn nho nhỏ này, bọn họ đã vứt đi thân phận diễn viên mang đầy nhiệm vụ này, thời gian thanh nhàn lại không biết nên hưởng thụ thế nào.

"Nghe đạo diễn nói, buổi tối chúng ta có khen thưởng, số lượng không nhiều lắm. Dựa vào 100, chúng ta có thể vượt qua nửa tháng sao? Chỉ là ở phương diện cơm nước......." Giang Chiếu Khê không nói gì thêm, hắn quay đầu nhìn An Mộ Ngọc, không biết vì chuẩn bị cơm sáng này nàng đã dùng bao nhiêu, không thể để một mình nàng ra tiền được.

"Tôi thấy thế này, hiện tại chúng ta đều tiêu tiền cho việc ăn, trước đem tiền giao vào tay An lão bản, để nàng chuẩn bị nguyên liệu ba bữa cho chúng ta, sau đó chúng ta nghĩ cách ra ngoài kiếm tiền?" Tôn Thiếu Cung trầm ngầm chốc lát, lên tiếng: "Chúng ta nhịn ăn uống chút, có thể không ăn thịt thì không ăn thịt, giống như một ít rau, vừa lúc trong thôn, chúng ta có thể đi hái."

"Tôn lão sư, hiện tại rau củ còn đắt hơn thịt." Biên Vu Đình chậm rãi đáp, "Còn một vấn đề, mọi người biết phân biệt rau sao? Dù sao tôi cũng không biết." Biên Vu Đình không chút kiêng kị lộ khuyết điểm của mình, so sánh với Kỷ Dao Quang, tính đại tiểu thư của nàng rõ như ban ngày.

Nhưng nhắc đến vấn đề này, mọi người đều trầm mặc.

Kỷ Dao Quang nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi biết, để tôi cùng Thường Du đi hái rau là được rồi."

"Thật hay giả?" Biên Vu Đình lộ vẻ kinh dị nói, "Mình nhớ lúc trước cậu còn nhầm rau hẹ là cỏ dại mà."

Có thể đừng mở miệng một chút là khịa người ta không? Kỷ Dao Quang tức giận trừng nàng, quay đầu nhìn thấy ý cười trên mặt Thường Du, cô nói: "Mình cùng Thường Du đi hái rau, còn cậu, cho cậu một cái chén đi xin cơm, dựa vào sắc đẹp mà làm. Người thân thể cường tráng có thể đến công trường dọn gạch, đi sớm về sớm, một ngày 150 là không thành vấn đề, còn có thể được bao bữa sáng cùng trưa." Một đám nam nhân trộm cười đều trúng đạn, tuy nói như vậy nhưng bọn họ khi nào làm việc nặng này?

Việc kiếm tiền được nêu lên, Khương Ngọc Sanh vắt nát óc nghĩ về sở trường của mình, nàng nhút nhát nói: "Em có thể dạy bù cho học sinh tiểu học." Học bá Z đại dù người dân nông thôn xa xôi vẫn biết trường này. Lời nàng nhắc nhở Kỷ Dao Quang, cô đột nhiên xoay người, tay nắm vai Thường Du, giọng hưng phấn nói: "Em nhớ đến việc em có thể làm rồi!"

"Tính hát hàng rong? Hay là người dẫn đầu múa ở quảng trường?" Biên Vu Đình trêu chọc nói.

"Hay cậu cũng muốn dạy bù cho học sinh tiểu học? Nhiều năm như vậy, cậu còn nhớ rõ sao?"

"Kỷ Dao Quang, cậu nhìn cậu, làm ơn không cần đoạt ý tưởng của tiểu bối."

"Đều không phải." Kỷ Dao Quang lắc đầu, tươi cười giảo hoạt, "Mình có thể viết giùm thư tình cho học sinh tiểu học." Cô vừa nói xong, trong phòng đầu tiên là yên lặng, sau đó một tràn cười vang lên, ngay cả Khương Ngọc Sanh muốn giữ mặt mũi cho nữ thần cũng không nhịn được.

"Buồn cười vậy sao?" Kỷ Dao Quang bất mãn hừ.

"Kỷ lão sư, hiện tại là niên đại nào rồi, ai còn viết thư tình?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play