Kỷ Dao Quang lưu loát like cùng chia sẻ, tươi cười trên mặt vẫn chưa tan. Vốn những anti-fans bình luận dưới bài của mình như mai danh ẩn tích hoặc bị fans nhiệt tình của mình đuổi đi. Đọc từng bình luận một, những lời hay ý đẹp nói về cô cùng Thường Du, cô đều like, sau đó vào trang cp xem một ít video được biên tập cắt nối, rất nhiều video về cô cùng Thường Du, ngay cả cô là nhân vật chính xem cũng vô cùng hâm mộ.
"Em đang xem gì mà cười như vậy?" Thường Du ôm máy tính vào phòng, đập vào mắt là hình ảnh Kỷ Dao Quang cười ngây ngô. Đi đến mép giường đẩy cánh tay cô, ý bảo nhích người qua. Xử lý những chuyện trong công tác, hòm thư có không ít kịch bản mời, nàng lật xem lại rất ít kịch bản có hứng thú. Bây giờ nàng đã không cần nhận những bộ chỉ để xem giải trí, tiêu chí lựa chọn gần đây của nàng một là hứng thú hai là tác phẩm.
"Em đang xem trang cp của hai mình, xem ảnh chụp của bọn họ, thật ra họ có thể thoải mái đến trước mặt em, em cũng sẽ không từ chối." Đưa điện thoại đến trước mặt Thường Du, ánh mắt Kỷ Dao Quang nhìn vài chữ "xuyên qua", "khách điếm" trên máy tính, đang muốn nói gì đó, Thường Du đã click mở video cắt nối biên tập, âm thanh lập tức vang khắp phòng thu hút lực chú ý của cô. Trong video là vài bộ phim, cảnh trước mắt là cảnh uy đồ ăn, những cảnh sinh hoạt bình thường cũng có thể cắt ra thành một mảnh ôn nhu cùng lưu luyến. Thường Du nhìn không chớp mắt, Kỷ Dao Quang đột nhiên nhớ đến một việc.
"Nào có ấm áp như vậy, em nhớ rõ lúc ở đoàn phim, chị cho em ăn rau mùi." Kỷ Dao Quang oán giận, Thường Du không biết khẩu vị mình sao? Dù gặp phải cảnh cạn lương thì cô cũng tuyệt không ăn rau mùi cùng hồi hương, đói chết cũng không ăn.
"Ừ." Trên mặt Thường Du hiện lên ý cười, nàng nhớ lại nội tâm lúc đó, vừa hận lại vừa yêu Kỷ Dao Quang, mâu thuẫn tích lũy trong lòng làm nàng muốn điên lên, động tác nhỏ như vậy có thể giảm bớt một ít, nhưng lúc sau vì cảm thấy hành vi của mình quá ấu trĩ, nàng lại càng tức giận, rõ ràng không thể buông được! Hiện giờ biết rồi không cần buông. Liếc mắt nhìn Kỷ Dao Quang phồng má, nàng nghiêm trang đáp: "Không được kén ăn, kén ăn không tốt cho cơ thể."
"Này........" Kỷ Dao Quang không lời nào để nói, sau một lúc mới thốt ra, "Chị nói rất có đạo lý, nhưng em thề sống chết bảo vệ quyền lợi không ăn rau mùi của mình!"
Thường Du không đáp, chỉ nhìn Kỷ Dao Quang cười. Tươi cười nhàn nhạt như ánh sáng đom đóm lại có thêm ý tứ khác. Nhìn sườn mặt Thường Du, Kỷ Dao Quang như thiêu thân dũng cảm lao đầu vào lửa. Cô rũ mi, lát sau ngước lên, con ngươi lập lòe lộng lẫy như sao, cô che miệng ho một tiếng, uyển chuyển nói: "Thời gian trôi qua nhanh thật, lại qua một ngày." Màn đêm đã buông xuống, chỉ còn lại buổi quang mang bị xa hoa trụy lạc nuốt lấy.
"Ừ?" Thường Du nhướng mày, buông điện thoại, đem notebook đặt sang một bên.
"Chúng ta có nên......." Kỷ Dao Quang kiềm chế kích động trong lòng, tay nắm chặt chăn. Ánh mắt di chuyển theo cổ áo Thường Du, tầm mắt như có thể xuyên qua áo ngủ dừng trên da thịt kia. Không khí xung quanh lập tức trở nên kiều diễm ái muội. Sau một lúc, nhìn thấy ánh mắt Thường Du ngày càng thâm thúy, cô nói ra lời trong. "Có nên xem phim kinh dị không?"
".........." Thường Du mím môi, cuộn đầu ngón tay nhẹ bắn trán mình. Xem phim kinh dị? Cũng mất công cho vị này nghĩ ra. Nhưng trong trí nhớ của nàng, lá gan của gia hỏa này không lớn, lúc trước cô cũng hẹn mình xem phim, nhưng một con quỷ vui vẻ cũng có thể dọa cô sợ run bần bật, lại còn thét chói tai. Khóe môi gợi lên tươi cười ý vị thâm trường, Thường Du đáp: "Được." Chỉ hy vọng đến lúc đó đừng la lên.
Đại khái Kỷ Dao Quang cũng nhớ đến chuyện mất mặt của mình, tươi cười cũng thu liễm. Đã quên mất ai đưa chủ ý này cho cô, nói khi hẹn với một cô gái phải nên dẫn cô ấy đi xem phim kinh dị, như vậy mới có cơ hội thể hiện "anh hùng cứu mỹ nhân" của mình, nhẹ giọng an ủi mỹ nhân trong lòng không phải rất vui vẻ sao? Nhưng trên thực tế Thường Du đã xem qua rất nhiều thể loại phim, mặt không hề dao động, còn Kỷ Dao Quang thì bị dọa đến hồn bay phách lạc.....nhưng nói thế nào cũng xem như đạt được mục đích. Nay đã khác xưa, nghĩ đến mình của bây giờ không thể dễ dàng chịu thua trong tay phim kinh dị.
Trong căn phòng tối, màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Hình ảnh trên máy tính dần chuyển từ màu đen sang màu xanh dương đậm, cùng với một đoạn nhạc làm người ta rợn người, một tiếng "meo" chói tai truyền vào tai, sau đó trong màn hình là một đôi mắt màu lục cùng một vũng máu đỏ đậm. Bộ phim không kinh khủng nhưng vì có âm nhạc phụ trợ tạo nên bầu không khí, ban đêm không trăng không sao, trong ngõ nhỏ, một đám mèo xếp hàng dài, ưu nhã bước đi, tựa như có người thống lĩnh chúng. Đèn xe đột nhiên sáng ngời, lốp xe dừng lại tạo nên tiếng ma sát, tiếng la hét từ tài xế, hắn nhìn con mèo bị nghiền thành bánh nhân thịt, mày nhăn lại...... phim "Hẻm Mèo Sâu" bắt đầu từ đây.
Cả người Kỷ Dao Quang chui vào chăn, chỉ lộ một đôi mắt, trái tim muốn nhảy khỏi cổ họng, cô cắn góc chăn ngăn mình la lên. Mắt nhìn Thường Du, mặt phản chiếu màu xanh của màu hình, không chớp mắt chăm chú xem phim, tựa như đám mèo kết bè đi từ trong mắt nàng. Nghĩ như vậy, sắc mắt Kỷ Dao Quang tái xanh, cô thật sự đánh giá quá cao về sự can đảm của mình rồi, dù cho bao nhiêu năm thì cô vẫn đầu hàng trước phim kinh dị. Cô run rẩy vươn tay khỏi chăn, vừa lúc trong màn hình một cây đao đột nhiên rơi xuống, cô sợ đến mức lập tức rút tay về, trong miệng thét chói tai.
Thường Du làm thế im lặng, sắc mặt nàng có chút thần bí.
"Em không xem." Kỷ Dao Quang nghe được giọng mình run rẩy, thật sự đáng sợ đến mức cô muốn khóc. Chẳng qua giọng nhẹ của cô đã bị âm nhạc cao trào trong phim che lấp. Cả người chui vào chăn, cô duỗi tay che kín tai, muốn ngăn âm thanh bên ngoài. Trong lòng mắng mình hết chuyện để làm hay sao lại làm chuyện ngu ngốc này, xem phim kinh dị chẳng khác nào tìm ngược?
Chăn rất nhanh bị người xốc lên, ánh sáng cùng ý cười của Thường Du truyền vào: "Sao không xem?"
Đầu Kỷ Dao Quang trống rỗng..... Khi cô sợ hãi muốn thét chói thì Thường Du hôn lấp đi âm thanh, quả nhiên vẫn là một mộng tưởng hão huyền tốt đẹp. Sau đó trong phim vang lên tiếng kêu thảm thiết làm người rùng mình, tai Kỷ Dao Quang run run, lăn vào lòng Thường Du, chỉ là động tác này làm notebook trên giường rơi xuống đất. Thường Du nhanh tay lẹ mắt đón lấy, đặt nó một bên, duỗi tay xoa đầu Kỷ Dao Quang, tiếp tục cười nói: "Không phải em muốn xem phim kinh dị sao?"
"Không mà!" Kỷ Dao Quang sửa lại đường lối sai lầm của mình, nói thêm, "Mèo là động vật đáng sợ như vậy sao? Chờ về nhà, em sẽ tiễn Siren đi, vừa xấu lại còn làm mình sợ!"
"Fans em còn chờ em đăng mèo." Thường Du khẽ hừ nói. "Theo lời bọn họ, đây là "xấu manh", chẳng lẽ em không biết trong mắt người yêu mèo, mèo là chính nghĩa sao? Bọn họ không phân biệt xấu đẹp."
"Có sao?" Kỷ Dao Quang lấy điện thoại mở camera đáp, "Hình mèo của em đẹp sao?" Cô rất ít khi đăng ảnh tự chụp lên Weibo, đương nhiên trình độ chụp ảnh cũng không tốt lắm. Tìm vài góc độ, chỉnh chín khung ảnh. Thường Du nhìn động tác của nàng, chuyển phát ảnh này còn bình luận thêm một chữ "xấu".
"Xấu chỗ nào?" Kỷ Dao Quang hiển nhiên không phục lắm, 360 độ không góc chết, thiên sinh lệ chất thế này mà bị chê là "xấu"? Hơn nữa trong ảnh còn có mình cùng Thường Du, chẳng lẽ đây là ghét bỏ mình? Trong lòng căm giận tìm đồng minh từ trong fans, nhưng dù trong Weibo mình hay Thường Du, ý kiến đều cực kỳ nhất trí.
- ---------- mỹ nhân Kỷ biết chụp ảnh không? Biết chỉnh ảnh không?
- ---------- mọi người không nên ghét bỏ ảnh này, này đã không tồi. Hơn nữa còn là nguyên một khối đường.
- ---------- xin hỏi một câu, nữ thần, Siren nhà chị đâu? Lần sau mời chị cho nó vào khung hình với!
- ---------- hiện tại minh tinh đều to gan như vậy sao? Còn dám đăng ảnh giường chiếu? Dù là bạn tốt nhưng vẫn phải có chừng mực chứ.
- --------- lầu trên là trên núi xuống sao? Hai nữ thần của tôi đã kết hôn, là vợ vợ hợp pháp.
...........
Kỷ Dao Quang quay đầu nhìn Thường Du, ngạc nhiên nói: "Thật đúng là có người nhớ con mèo xấu Siren kia." Dừng một lúc tiếp tục nói, "Em cảm thấy thật có lỗi với Tô tỷ, sao có thể ném con mèo cho chị ấy chăm sóc chứ."
"Lúc giúp em mua mèo, người ta đã chuẩn bị tốt rồi." Thường Du khịa cô.
"Nếu không lần sau đem qua nhà Kiều tỷ nha." Kỷ Dao Quang chớp mắt, lộ vẻ vô tội. "Mèo của hai đứa mình, đương nhiên là nên để cho hai chị ấy nuôi vậy mới công bằng." Trình độ trốn trách nhiệm này đúng là hạng nhất, dù ban đầu Kỷ Dao Quang là người muốn nuôi mèo.
Thường Du liếc Kỷ Dao Quang: "Nuôi thú cưng đừng nên cho nó ở nhiều chỗ, nó cũng có cảm xúc của mình." Nghe lời này xong, trong lòng Kỷ Dao Quang đột nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ, lẽ nào về sau một con mèo xấu kia sẽ đi tranh sủng với mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT