Cùng một đoạn đường cùng kiểu quán ăn, một quán thì đông khách, một quán thì quạnh quẽ đến mức có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, khác biệt lớn như vậy, nếu không phải tâm lý mạnh thì có lẽ đã sớm đóng cửa rồi? Hai người từ trên lầu bước xuống, chị chủ vẫn ngồi một chỗ đọc sách, còn tiểu cô nương có lẽ ở phòng bếp hỗ trợ. Chị chủ gật đầu cười với hai người, không nói lời khách sáo nào thêm.

"Một tiệm ăn tốt như vậy thật đáng tiếc mà, chị xem chúng ta có nên...." Kỷ Dao Quang chưa nói xong, thoáng nhìn thấy người phụ nữ đi ra phía đối diện, bỗng nhiên dừng lại. Cách một khoảng, gương mặt mơ hồ không rõ trong đầu cùng dáng người chậm rãi giống với hình ảnh trí nhớ. Người nên xuất hiện vẫn sẽ xuất hiện, người kia cũng ở thế giới này, không phải sao? Lòng đầy lo sợ bất an nhìn Thường Du, thấy nghi hoặc trong mắt nàng, lại không thấy hình ảnh của nữ nhân kia, lúc này Kỷ Dao Quang mới yên tâm. Cô không ly hôn với Thường Du, cũng sẽ không có cơ hội cho người khác chen chân vào. Thở phào nhẹ nhõm, cô che miệng ho nhẹ, tiếp tục đề tài vừa rồi, "Chúng ta có nên tuyên truyền cho Xuân Nhật Yến không?"

"Như vậy sẽ làm Dư Thanh khó xử." Thường Du quay đầu nhìn lồng đèn màu đỏ phất phơ trong gió, trong mắt tràn đầy tiếc hận. Tuy chưa đi qua đối diện, nhưng Lục Dư Thanh khen nó không dứt, còn làm bạn với chủ tiệm. Nếu hai người khen Xuân Nhật Yến, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Huống hồ lời của Triệu Hỉ trong tiệm, hai nhà này có mâu thuẫn, không biết khi phát sóng trực tiếp đối diện đã nói gì.

"Ừ." Kỷ Dao Quang gật đầu, xem như đồng ý với lời Thường Du. Từ thái độ của chị chủ, có thể nhìn ra nàng đã thích ứng với mọi tình cảnh, nhưng còn tiểu cô nương kia thì có chút sốt ruột. Xã hội bây giờ, rượu thơm không sợ hẻm sâu gì đó, đều là chuyện gạt người. Nếu chị chủ nguyện ý, quán ăn này cũng sẽ không vắng đến vậy.

Về đến nhà, Thường Du tự động gánh vác chức vụ quan vinh "Quan hốt phân", trong mắt cô như tự lượt bỏ đi vài đánh giá, không nhìn thấy mèo con này xấu.....chỉ sợ mèo con muốn tranh sủng với cô, một cảm giác nguy cơ nổi lên trong lòng nhưng rất nhanh đã bị những cảm xúc dày đặc khác đuổi đi. Cô vẫn không thể vứt bỏ được bóng dáng đó khỏi đầu, cô không muốn cũng không cam tâm, hận bản thân mình cũng vô tình oán Thường Du, trong lòng đã như giếng nước bùng nổ, dù cho hiện tại, cô đã có cơ hội mới, nhưng vẫn lo lắng như cũ. Người phụ nữ kia là ai? Nàng có quan hệ gì với Thường Du? Vì sao hai người lại thân mật như vậy? Vấn đề này vĩnh viễn không có được đáp án. Đều nói quý trọng người trước mắt, quý trọng hiện tại, nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ, làm trái tim mình dẫn đi vào tăm tối.

Ôm máy tính ngồi trên sô pha, Kỷ Dao Quang mở Weibo của Lục Dư Thanh ra, quả nhiên tìm được video phát sóng trực tiếp. Là một chủ bá mỹ thực, có gần trăm vạn fans, hơn nữa trong khoảng thời gian này không ngừng tăng lên, tốc độ vô cùng khủng bố. Hiện tại video phát sóng trực tiếp không một bóng người, còn chưa đến giờ.

An Mộ Ngọc, 26 tuổi, chủ quán Thử Tâm An, cùng một liên kết.

Tóm tắt của nàng cực kỳ ngắn gọn, bấm vào liên kết không phải là vào trang chủ của tiệm nàng, mà là một đoạn video ngắn, là một tiết mục tên "Vị Sơn Hải", này là tiết mục tiến hành thăm hỏi. Rõ ràng gương mặt thanh thúy, chậm rãi phóng to trước mắt, Kỷ Dao Quang hít sâu một hơi, tay nắm chuột hơi run. Tư thái người phụ nữ này ưu nhã thong dong, cách nói khéo léo, nếu là một người xa lạ không liên quan, có lẽ Kỷ Dao Quang sẽ bấm like cho nàng, nhưng đáng tiếc, người phụ nữ là khúc mắc của cô, hay nói là tâm ma của cô.

- ---------Vì sao tiệm cơm nằm ở hẻm nhỏ, vì sao đặt tên là Thử Tâm An?

- ---------Tôi không phải người địa phương, Thử Tâm An mang lại hương vị quê hương. Còn vì sao chọn nằm sâu trong hẻm nhỏ, có lẽ tính tôi có chút mâu thuẫn, tôi muốn yên lặng, nhưng không muốn thoát khỏi thế sự phồn hoa. Suy cho cùng, nếu không có ai, vậy mọi thành quả của tôi cũng không thể chia sẻ cùng người khác.

- ----------Mạo muội xin hỏi, trù nghệ của cô là học được từ đâu? Có người đến Xuân Nhật Yến, nói hương vị cùng sắc thái tương tự của bên cô, chỉ có tên khác.

- ----------Đây là gia truyền, truyền từ cha mẹ tôi, từ nhỏ tôi đã thích ở trong bếp. Còn sắc thái tương tự, tuyệt đối là trùng hợp, thực đơn của tôi đều lấy từ phương thức cổ truyền, cải tiến cùng các nguyên liệu hiện đại, có lẽ bà chủ Tạ xem cùng quyển sách với tôi.

- ----------Nghe nói cô là bạn của thiên hậu giới âm nhạc Lục Dư Thanh, hai người làm sao quen biết nhau? Là quan hệ fan cùng nữ thần sao?

- ----------Có thể lời tôi nói sẽ hủy hoại hình tượng thiên hậu của chúng ta, nhưng tôi vẫn muốn nói. Dư Thanh là kẻ tham ăn, chúng tôi đương nhiên quen biết thông qua ẩm thực, dù sao Thao Thiết thịnh yến cũng rất khó cự tuyệt. Còn nữ thần của tôi, chỉ có một.

- ----------Sao? Có tiện tiết lộ tên nữ thần không?

- ----------Cô ấy không chỉ là nữ thần của riêng tôi, mà là nữ thần của mọi người, cô ấy tên Thường Du.

Sau đó, Kỷ Dao Quang không có tâm trạng đọc tiếp, trong đầu cô toàn những lời này nói cùng thần thái đầy tự tin của An Mộ Ngọc, nàng nói nữ thần của nàng là Thường Du. Như vậy, nàng vẫn ôm ảo tưởng về Thường Du sao? Có bạn chung, hai người sớm muộn cũng sẽ tiếp xúc.

Con chuột rơi xuống đất phát ra tiếng vang, khiến Siren cả kinh nhảy khỏi lòng Thường Du. Thường Du cũng chú ý đến người đang sững sờ trên sô pha, nhìn bộ dáng của cô, dường như giây tiếp theo có thể ném máy tính. Là nhìn thứ gì, lại lộ ra biểu cảm khủng hoảng cùng khiếp sợ như vậy? Thường Du nhíu mày, đi về phía Kỷ Dao Quang. Video vẫn đang phát, nắm được vài thông tin hữu ích từ phụ đề. Kỷ Dao Quang rất kỳ lạ, cô quá mức quan tâm về bà chủ quán ăn kia. Nghĩ đến đây, sắc mặt Thường Du trầm xuống, chớp mắt thu lại sóng cuộn trong mắt, nàng chỉ vào gương mặt trên màn hình, lãnh đạm hỏi: "Em biết người này?"

Kỷ Dao Quang không trả lời, chờ Thường Du hỏi lại lần nữa, cô mới hoàn hồn. Đặt notebook trên bàn, nửa quỳ trên sô pha, cầm tay Thường Du, lẩm bẩm hỏi: "Chị cảm thấy người này thế nào? Cô ta đẹp không?"

Không hiểu chuyện gì xảy ra, Thường Du nhìn ánh mắt đầy hồ nghi của Kỷ Dao Quang. Nàng không biết vì sao Kỷ Dao Quang lại hỏi như vậy, trong lời nói cất giấu ý tứ khác. Một lúc sâu, mím môi nói: "Chị không biết cô ta." Như trong ngàn vạn người lạ gặp thoáng qua.

Kỷ Dao Quang thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút, tiếp tục nói: "An Mộ Ngọc là fan của chị, cô ta nói chị là nữ thần của cô ta."

Đại khái hiểu được suy nghĩ của Kỷ Dao Quang, nhưng phản ứng như vậy cũng hơi quá rồi. Cong môi, Thường Du nắm lại tay cô, nhẹ giọng nói: "Không phải fans em cũng rất nhiều sao?" Trong hay ngoài giới đều một đám lớn.

"Này không giống." Kỷ Dao Quang lắc đầu, mặt mày u buồn.

"Chỗ nào không giống?" Thường Du ngồi cạnh cô, tò mò hỏi. Đối với nàng mà nói, bà chủ tiệm ăn này cũng chỉ là một thân phận, cho dù tên tuổi có lớn hơn nữa cũng là cái tên xa lạ, vậy cũng sẽ là một người xa lạ. Đối với một người như vậy vì sao lại cảm giác nguy cơ? Trong lòng Kỷ Dao Quang đang chứa điều bí mật gì sao? Chẳng lẽ mình vẫn mang đến bất an cho em ấy? Buổi nói chuyện kia vẫn chưa làm em ấy chân chính yên tâm sao? Trong nháy mắt, Thường Du còn nghĩ rằng Kỷ Dao Quang lại muốn vô cớ gây rối, biểu tình của nàng có chút rét run như so với trầm mặc trước kia, nàng bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân trên người mình.

Giờ khắc này Kỷ Dao Quang như chim sợ cành cong, bất kỳ động tình gĩ cũng làm cô rơi vào trạng thái hỏng. Tay nắm Thường Du dần chặt, tựa như chỉ có vậy mới làm cô cảm giác được sự tồn tại của người bên cạnh. Ngón tay truyền đến cảm giác đau, Thường Du vẫn chịu đựng không lên tiếng, tùy ý Kỷ Dao Quang vô tình phát tiết.

"Em có một giấc mơ." Kỷ Dao Quang buông tay ra, đề tài đột nhiên chuyển thành cái khác. Cô đương nhiên không thể nói rõ mọi thứ với Thường Du, có lẽ cả cô cũng không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật. Khi nói chuyện, cảm xúc của cô hạ xuống, đôi mắt đỏ bừng ngập nước.

"Trong mơ đều là giả." Thường Du vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Người trong lòng có chút cứng đờ,ngón tay vuốt ve lên xuống dọc theo sống lưng lưng, chờ thân thể Kỷ Dao Quang dần thả lòng, nàng tiếp tục hỏi: "Em mới thấy gì?"

"Em mơ thấy chị ly hôn với em." Kỷ Dao Quang nức nở nói, "Trong ba năm không hề liên lạc, cuối cùng nhìn thấy chị ôm một người khác, người đó là An Mộ Ngọc."

Ngữ khí ủy khuất mang theo ba phần lên án, Thường Du hơi cứng họng. Chỉ là một giấc mơ, căn bản không cần phải rối rắm, nhìn bộ dáng của Kỷ Dao Quang, thống khổ này hơn xa một giấc mơ. Này không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy bất an mãnh liệt từ trên người Kỷ Dao Quang. Mấy ngày kia cảm xúc của cô không ổn, gương mặt bình tĩnh chỉ là giả dối. Lúc trước Kỷ Dao Quang vô cớ gây rối hại người hại mình, cô nói những lời đó không lẽ không phải cũng là vũ khí sắc bén đả thương người sao? Hai người đều quá mức....... Trong lòng Thường Du thầm thở dài một hơi, nàng cảm thấy có chút thất bại, không biết nên làm sao để Kỷ Dao Quang thoát khỏi sự bất an cùng sợ hãi này. Lúc này, nàng chỉ có thể vỗ về lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Đó là mơ, tất cả là giả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play