Lục Dư Thanh thích ăn, nhưng nàng không thích sự tinh xảo trong các yến hội, luôn phải có phẩm tướng ăn uống, mà nàng lại có chút cổ quái nho nhỏ. Bạn bè quen biết nàng đều biết, món ăn được đưa lên nàng nhất định phải là người gắp đầu tiên, nếu không sau đó sẽ không dùng. Đã từng có người đùa, nếu có người đem tất cả các món đều gắp trước khi Lục Dư Thanh gắp, nàng nhất định sẽ giận hơn nửa tháng không phản ứng với người đó.

Nhà hàng này nằm sâu trong ngõ nhỏ, được trang trí tao nhã lịch sự, tên "Xuân Nhật Yến", cửa hàng mặt tiền nho nhỏ lộ ra nét cổ xưa, yên lặng nằm trên đường cũng không xem là thu hút. Lá cờ theo gió đung đưa, có lẽ vì đã qua giờ cơm, lúc này quán chỉ có vài người. Đoàn người Thường Du theo nhân viên đi lên một thang lầu màu đỏ, dưới chân vang lên tiếng kẽo kẹt, rung rắc vô cùng, tựa như nếu không cẩn thận có thể rơi xuống. Trên lầu có vài bàn lớn, lúc này không một bóng người. Hai bên là ghế lô chỉnh tề, cửa gỗ khắc hoa, dùng màu sơn vàng viết tên.

Tầng một tương đối tối, nhưng tầng hai thì nhìn thoáng hơn. Phòng ở khu này hơi thấp, đứng ở lầu hai có thể thấy hết những ngôi nhà trệt ngói đen tường trắng. Thường Du ngồi lên ghế lô, cùng Lục Dư Thanh nói chuyện phiếm, còn Kỷ Dao Quang thì đánh giá xung quanh, cảm thấy thầm vui. Sợ rất khó gặp được loại cảm giác hợp tâm ý này, cũng không biết sắc thái thế nào. Nghĩ đến Lục Dư Thanh là đại tham ăn, ánh mắt hẳn không quá kém.

Thường Du nhận thực đơn trên tay Lục Dư Thanh, nhàn nhạt hỏi: "Đây là tiệm ăn của bạn chị sao?"

"Không phải." Lục Dư Thanh lắc đầu, một tay chống cằm, một tay chỉ thực đơn, lười biếng đáp, "Tiệm của bạn chị nằm đối diện, tên "Thử Tâm An", hôm nay cô ấy ra ngoài, khi chị rẽ vào ngõ nhỏ không thấy cô ấy. Tuy nhân viên trong tiệm nấu không tệ nhưng vẫn không bằng cô ấy, chị cảm thấy chị nên thử tiệm khác." Khi nói đến thức ăn, ánh mắt Lục Dư Thanh tỏa sáng, còn sáng hơn cả lúc nàng bị chấn động bởi một thanh âm dễ nghe.

"Bạn chị ra ngoài sợ là hợp tâm ý của chị." Thường Du nhìn vẻ mặt không chút tiếc nuối còn mang theo sự mừng thầm của Lục Dư Thanh, nàng muốn ăn mỹ thực của tiệm này nhưng ngại mặt mũi bạn bè. Bây giờ người không ở đây, thật quá hợp tâm ý nàng.

"Tôi cảm thấy nơi cổ kính này còn thiếu thứ gì đó." Trình Hạc Niên vốn đang đứng ở cửa sổ trông về phương xa với Kỷ Dao Quang, nhưng tính nàng không thể yên tĩnh quá lâu. Khóe mắt hơi nhếch lên, nàng chọc tay Kỷ Dao Quang, cười hỏi: "Cậu có cảm thấy tiệm này rất thích hợp để quay phim? Cậu cùng Thường lão sư có muốn diễn một cảnh?"

Trình Hạc Niên thường xuyên nói không đâu vào đâu không phải chuyện ngày một ngày hai, Kỷ Dao Quang yên lặng nhìn nàng, đáp: "Xuân Nhật Yến, lục tửu nhất bôi ca nhất biến*, không bằng cậu với Lục lão sư cùng hát một bài đi?" Ai mà không biết cách tổn thương lẫn nhau, nhưng không nghĩ đến tiểu gia hỏa Trình Hạc Niên này da mặt quá dày, vòng phía sau lưng Lục Dư Thanh, hai tay đỡ ghế của nàng, cười hỏi, "Lục lão sư, chị cảm thấy thế nào?"

Mỗi người đều có lòng yêu cái đẹp, nếu gương mặt này của Trình Hạc Niên không lên tiếng, Lục Dư Thanh thật sự có thể xem nàng như một bức họa cung nữ tinh mỹ......đáng tiếc gia hỏa này không có khả năng câm miệng. Miệng chó phun không ra ngà voi, câu này chỉ sợ là vì Trình Hạc Niên mà có. Nhưng nếu nói những lời này với nàng, nàng sẽ vui vẻ hớn hở nói "Miệng chó chỉ có răng chó, sao có thể phun ra ngà voi." Trừng mắt Trình Hạc Niên cả buổi, Lục Dư Thanh hối hận vì đã rủ nàng. Tầm mắt sắc bén hung hăng nhìn nàng, thấy nàng vẫn cợt nhả, nàng tức giận không tiếp tục nhìn, xoay qua nhìn Thường Du: "Canh rau cần thì thế nào?"

Thường Du nhìn Kỷ Dao Quang chợt kéo mặt xuống, có chút buồn cười, nhẹ giọng nói: "Chị thích thì gọi phần nhỏ, em với Kỷ Dao Quang không ăn." Với Kỷ Dao Quang mà nói chỉ có món muốn ăn cùng không muốn ăn, còn Lục Dư Thanh, chỉ có món ngon cùng món không ngon. Thường Du xưa nay không kén ăn, đến nỗi Trình Hạc Niên cũng không cần vì nàng suy xét. Thực đơn được chọn đến chọn lui, cuối cùng chọn được tám món.

Bàn lớn có thể ngồi được tám người, huống chi chỉ có bốn người? Kỷ Dao Quang ngồi cạnh Thường Du, còn Trình Hạc Niên ngồi cách Lục Dư Thanh một ghế, bị một ghế ngăn cách, nhìn rất xa xôi. Tựa như ba người cùng một người, mà Trình Hạc Niên cũng rất an phận, tự do bên ngoài, ngẫu nhiên sẽ đáp vài câu, sau đó vùi đầu chơi điện thoại cho đến khi món lên.

Trình Hạc Niên sứt sẹo dùng đũa gắp thịt bò, đang định bỏ vào chén, đột nhiên có một ánh mắt rét lạnh nhìn mình. Nàng nhăn mày, xoay người nhìn Lục Dư Thanh lúc này có vài phần hung ác. Nói nàng nhìn chằm chằm mình, không bằng nói nàng nhìn chằm chằm miếng thịt bò. Thức ăn trên bàn nhiều như vậy, cần thiết phải thèm nhỏ dãi miếng thịt trên tay mình sao? Trình Hạc Niên chớp mắt, nàng đem miếng thịt cho vào chén Lục Dư Thanh. Chẳng qua các nàng cách nhau một cái ghế, quá trình này trở nên cực kỳ dài. Mắt thấy sắp đến chén của Lục Dư Thanh, tay cầm đũa của Trình Hạc Niên bỗng run, miếng thịt đang gắp lập tức rơi xuống. Đúng lúc này, tay trái Trình Hạc Niên cầm chén nhỏ, dùng tốc độ ánh sáng đỡ miếng thịt bò, nhanh chóng đưa về phía mình, quay đầu nhướng mày cười với Lục Dư Thanh.

- ------ Này là xem mình biểu diễn tạp kỹ sao? Lục Dư Thanh căm giận trừng nàng.

Thường Du biết thói quen của Lục Dư Thanh, sợ vị này sẽ nháo tính hài tử, mà Trình Hạc Niên từ trước đến nay không sợ gì cả, chỉ sợ nàng vừa lên tiếng sẽ có thể khẩu chiến. Bên ngoài làm càn cùng quyến rũ, nhưng bên trong thanh quý cùng kiêu căng, cho đến bây giờ Thường Du vẫn không biết nên nói về Trình Hạc Niên như thế nào, càng không biết trong thời gian ngắn giữa nàng cùng Lục Dư Thanh đã phát sinh khúc mắc gì. Nàng hơi nhăn mày, nói: "Tiếp theo chị có tính toán gì không?" Lúc này hát ca khúc chủ đề của "Nịnh Thần", là vì mặt mũi của nàng, với nhiều người mà nói, Lục Dư Thanh là tự mình vả mặt. Các fans nàng thì vui mừng khôn xiết, đem việc này xem như Lục Dư Thanh tái xuất giang hồ, còn đám antifans thì châm chọc mỉa mai. Thường Du có thể khẳng định, Lục Dư Thanh sẽ không trở lại giới âm nhạc, vậy sau đó thì sao?

"Làm bà chủ." Lục Dư Thanh nhanh chóng nói, "Từ trên đài đi đến phía sau đài."

"Ý chị là muốn nhận học trò?" Thường Du nhướng mày, có chút kinh ngạc. Lúc ấy có không ít người muốn theo Lục Dư Thanh học tập, mà Lục Dư Thanh lại một mực phủ nhận. Nàng chưa bao giờ xem một hậu bối nào là học trò của mình. Có thể vì trong giới này có quá nhiều bạch nhãn lang, Lục Dư Thanh chỉ muốn ngừa khả năng này.

"Phải." Lục Dư Thanh buông đũa, nàng nhìn Trình Hạc Niên hỏi, "Cô thấy thế nào?" Với nhiệt độ của "Nịnh Thần", hơn nữa có các nàng trợ lực, Trình Hạc Niên nhiều năm yên lặng có thể lại trở lại giới âm nhạc, nếu nàng nguyện ý lại trở thành trung tâm của vạn chúng, như vậy chưa chắc không thể. Trên phương diện âm nhạc, Trình Hạc Niên thật sự là một thiên tài hiếm có, Lục Dư Thanh đã nghe những tác phẩm cùng kịch truyền thanh khiến người lên án của nàng vài lần, càng nghe càng cảm thấy không thể để khối ngọc bảo này bị bao phủ trong biển người, nàng muốn nâng Trình Hạc Niên, nàng có thể bảo hộ được Trình Hạc Niên trước những lời vũ nhục trước đây.

Trước có Biên Vu Đình vươn cành oliu, sau có Lục Dư Thanh, này xem như gặp may? Ý cười trên mặt Trình Hạc Niên càng đậm, mà ánh mặt nàng tựa như say ngã vào lời nói của Lục Dư Thanh, mê mang tựa như một giấc mộng. Không có bất kỳ điều kiện.....nhưng như vậy sẽ là day dưa không rõ cả đời. Nàng biết Lục Dư Thanh đang đợi câu trả lời, nhưng không nói gì chờ đến khi đem thức ăn trong chén nhai chậm nuốt kỹ, mới chậm rãi lên tiếng: "Lục lão sư, chị có muốn gia nhập tổ kịch truyền thanh của chúng tôi không?"

Lục Dư Thanh liếc Trình Hạc Niên, ánh mắt không chút uy lực. Nhưng Trình Hạc Niên nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Dư Thanh, cười càng vui vẻ tựa như một tiểu hồ ly.

Thường Du trong lòng tấm tắc than, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc. Trình Hạc Niên là người kiệt ngạo khó thuần nhưng tuyệt không như những tin đồn vô căn cứ, nhìn phong cách hành sự của nàng, càng chắc chắn không có người hậu thuẫn, dù cho chỉ là đi dạo trong giới có lẽ cũng rất khó khăn. Nếu loại những tính cách không thỏa đáng của nàng, ít nhất là quản miệng nàng lại như vậy cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này. Việc của người khác không cần mình xen vào, ý nghĩ này vừa hiện lập tức biến mất. Kỷ Dao Quang bị vắng vẻ quá lâu hiển nhiên có chút bất mãn, u oán nhìn Thường Du, chiếc đũa va vào chén tạo nên tiếng vang thanh thúy. Trong lúc nhất thời đều yên lặng, ánh mắt mọi người đặt trên người Kỷ Dao Quang.

Nàng đỏ mặt, che môi ho nhẹ một tiếng, vờ trấn định đáp: "Gắp phải ngò."

"Ừ." Thường Du gật đầu, múc một muỗng thức ăn trong món "Lam Điền ngọc", tinh tế dùng đũa lượt đi ngò bên trong, cuối cùng cho vào chén của Kỷ Dao Quang. Trên bàn tám món, làm Kỷ Dao Quang không thịt không vui vẫn ưu ái món chay. Động tác của cô bình tĩnh tự nhiên nhưng đối với hai người ngơ ngác nhìn mình, nhiệt độ trên mặt vẫn tăng, lẩm bẩm hỏi một câu để giảm bớt không khí kỳ quái lúc này.

"Món này vì sao gọi là "Lam Điền ngọc"?"

- ---------------------------------

*Xuân nhật yến,

Lục tửu nhất bôi ca nhất biến.

Tái bái trần tam nguyện.

Nhất nguyện lang quân thiên tuế,

Nhị nguyện thiếp thân trường kiện,

Tam nguyện như đồng lương thượng yến,

Tuế tuế trường tương kiến.

(Trường mệnh nữ - Phùng Duyên Kỷ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play