Trong phòng ghế lô của một nhà ăn Nhật Bản, ngồi ba người, hai nữ một nam, ba người khóe miệng đều mang theo mỉm cười, chỉ là ý cười chưa từng đạt tới đáy mắt, còn sôi nổi mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo.

Hoa Ngữ An nói muốn cùng Lê Kiều Kiều ăn cơm, còn Liễu Khinh Ca thì cùng Liễu Tiêu Nguyệt đi vào nơi này cùng Minh Kỳ Nhiên ăn một trận Hồng Môn Yến.

"Khinh Ca tỷ tỷ, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn như vậy minh diễm chiếu nhân, hiện giờ lại càng là một mỹ nữ lãnh diễm, đều nói ngoại quốc mỹ nữ nhiều, nhưng theo ta thấy a, vẫn là Khinh Ca tỷ tỷ đẹp nhất."

Minh Kỳ Nhiên đổ một ly rượu trắng cho Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca không uống, tựa hồ đối với lời nịnh nọt vừa rồi không đáng gật bừa.

"Quá khen, mỹ lệ rồi cũng sẽ trôi đi, người rồi cũng sẽ già."

Liễu Khinh Ca không cảm kích, Minh Kỳ Nhiên không nói gì nữa, chỉ cười cười, đảo mắt nhìn về phía Liễu Tiêu Nguyệt, người nọ vẫn như cũ đẹp đến giống như yêu nghiệt.

"Tiêu Nguyệt cũng vậy, khiến cho người nhìn động chân tâm."

Minh Kỳ Nhiên cười cười, nữ nhân càng đẹp thì càng độc, sẽ càng đả thương người, ở trên người Liễu Khinh Ca và Liễu Tiêu Nguyệt, hắn tự nhiên đã kiến thức qua.

"Có cái gì liền nói đi, đừng khách sáo tới khách sáo lui, không cần thiết."

Liễu Tiêu Nguyệt không kiên nhẫn mở miệng, hai bên đều hiểu rõ tính tình của nhau, khách sáo tới khách sáo lui đích xác là không cần thiết.

"Ta biết những năm gần đây, các ngươi có ý đồ gây rối..."

Tuy rằng người ở Columbia, nhưng Minh Kỳ Nhiên từ nhỏ đã nhận thức hai người này, thời điểm học trung học càng là đi được gần, khi đó hắn còn chưa phải là kẻ điên, hắn chỉ là một nhị thiếu gia Minh gia cả ngày bị chèn ép đều ủy khuất ba ba, sau đó, hắn tốt nghiệp trung học xong liền dứt khoát đi Columbia, tiếp theo chuyện xưa, đều là tin tức hắn đã biến thành kẻ điên.

Quen biết từ nhỏ, Minh Kỳ Nhiên tự nhiên biết Liễu Tiêu Nguyệt cùng Liễu Khinh Ca không đơn giản, cũng biết các nàng có bao nhiêu hận Minh gia, bởi vì hắn cũng vậy hận Minh gia.

Chỉ có Minh Thụ Ngạn cùng Minh Dật Nhiên mới có thể tin tưởng các nàng từ đầu tới cuối cái gì cũng không biết...

"Các ngươi cũng biết, ta cũng có ý đồ gây rối, Minh Thụ Ngạn bất quá cùng đường, mới tìm đến ta."

Minh Kỳ Nhiên một tay chống cái bàn, khóe miệng cong cong, giống như con sói đói bụng đã lâu, mang theo hơi thở nguy hiểm.

"Vào đề chính."

Liễu Khinh Ca cũng không kiên nhẫn, nàng không thích Minh Kỳ Nhiên tươi cười, phảng phất giống như mình là con mồi, sớm đã đi vào phạm vi đi săn của hắn.

"Ta có thể hỗ trợ các ngươi giết chết Minh Thụ Ngạn còn có nữ nhân Tống Tiếu kia, sau khi mọi chuyện kết thúc, ta muốn một nửa cổ phần Thiên Dực."

Dã tâm của Minh Kỳ Nhiên cũng giống như tính tình của hắn, đều là điên.

"Tiểu kẻ điên."

Liễu Khinh Ca là lần đầu tiên gọi Minh Kỳ Nhiên như vậy, nhưng Minh Kỳ Nhiên lại dị thường thích cái tên này, đặc biệt là từ miệng của Liễu Khinh Ca nói ra, đặc biệt có hương vị.

"Cho dù không có ngươi, Minh Thụ Ngạn cùng Tống Tiếu đều sẽ nửa sống nửa chết."

Liễu Khinh Ca dừng một chút, cúi người về phía trước, cùng Minh Kỳ Nhiên đối diện, nàng có thể nhìn ra huyết sắc trong mắt người nọ, không biết mấy năm nay hắn ở Columbia đã làm bao nhiêu việc nhuốm máu.

"Cho nên, không có khả năng."

Đàm phán không thành, Minh Kỳ Nhiên cũng không tức giận, hắn cảm thấy nữ nhân Liễu Khinh Ca này không đơn giản, ít nhất sau khi hắn trở thành trùm ma túy lớn, liền không có người dám nhìn thẳng vào mắt hắn như vậy, thậm chí còn có thể uy hiếp đến hắn, Liễu Khinh Ca là người đầu tiên.

"Không sao cả, dù sao ta có rất nhiều tiền, ta có thể chậm rãi thu mua, hơn nữa ta cũng có nhược điểm của Minh Thụ Ngạn, cổ phần của Minh gia ta chí tại tất đắc."

(Chí tại tất đắc: thắng lợi đã nắm chắc trong tay)

Minh Kỳ Nhiên dừng một chút, cười nói: "Ta cũng không vội."

Nói xong, Minh Kỳ Nhiên đứng dậy, muốn đi WC, sau khi Minh Kỳ Nhiên rời đi, Liễu Tiêu Nguyệt mới mở miệng: "Người này không có khả năng đơn giản như vậy."

"Ân... Chỉ sợ hắn là muốn nuốt toàn bộ Thiên Dực, chờ đến khi hắn bắt được cổ phần của Minh gia, mục tiêu kế tiếp, chính là chúng ta."

Liễu Khinh Ca nhíu chặt mày, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Minh Thụ Ngạn sẽ tìm kẻ điên Minh Kỳ Nhiên này trở về, hơn nữa Minh Kỳ Nhiên so với mình tưởng tượng, còn muốn điên hơn.

"Vậy Minh Thụ Ngạn chẳng phải là ngu ngốc sao, còn đem kẻ điên này triệu hồi về."

Liễu Tiêu Nguyệt cảm thấy Minh Thụ Ngạn khẳng định cũng điên rồi, đem kẻ điên này triệu hồi về, còn không phải là đẩy chính mình vào chỗ chết sao?

"Không... Ít nhất Minh Kỳ Nhiên cũng là người nhà Minh gia, không phải sao?"

Liễu Khinh Ca nhắm hai mắt lại, trong đầu đều là tươi cười như ác ma của Minh Kỳ Nhiên, cho dù Minh Thụ Ngạn thật sự căng không nổi nữa, ít nhất còn Minh Kỳ Nhiên ở đây, có thể đem vị trí của Minh gia ở Thiên Dực giữ được.

"Bỏ xe giữ tướng, Minh Thụ Ngạn thật sự là làm ra quyết định sai nhất."

Liễu Tiêu Nguyệt lắc đầu cười khổ, nhưng nàng vừa cao hứng, vừa lo lắng, cao hứng ở chỗ, nàng có thể đẩy Minh Thụ Ngạn vào đường cùng, lo lắng là Minh Kỳ Nhiên kẻ điên này, là là tồn tại bất ngời đối với các nàng.

Minh Kỳ Nhiên từ WC đi ra, không cẩn thận đụng vào một nữ nhân, một hương vị quen thuộc truyền vào mũi hắn, làm tâm hắn chấn động.

"Thực xin lỗi."

Nữ nhân kia xin lỗi, ngẩng đầu nhìn Minh Kỳ Nhiên, lại thấy Minh Kỳ Nhiên đang thất thần nhìn nhìn mình, nàng cảm thấy người này thực quen thuộc, từ trong trí nhớ tìm kiếm, tựa hồ tìm được trong trí nhớ, một tiểu nam hài vì bảo hộ tiểu cẩu không bị khi dễ, mà bị đánh tới mình đầy thương tích, khóc lóc thảm thiết.

"Con sên?"

Nữ nhân gọi nick name của hắn, chỉ là người nam nhân này so với khí chất của nam hài trong trí nhớ chênh lệch khá xa, người nam nhân này thoạt nhìn, rất sắc bén.

"Xin lỗi."

Thấy Minh Kỳ Nhiên không có đáp lại mình, nữ nhân lễ phép cười cười, hướng Minh Kỳ Nhiên xin lỗi, cho rằng nhận sai người, thời điểm đang muốn đi vào WC, lại bị Minh Kỳ Nhiên bắt lấy tay.

Hoa Ngữ An quay đầu nhìn, nói: "Ngươi..."

Ánh mắt sắc bén của Minh Kỳ Nhiên nhìn Hoa Ngữ An, trong nháy mắt trở nên nhu hòa, ngay cả trong lòng vô biên vô hạn lạnh băng, trong nháy mắt có một nơi ấm áp.

Ký ức tựa hồ quay về thời điểm Minh Kỳ Nhiên mười lăm tuổi, hắn trong nhà là đứa nhỏ không được sủng, bị Tống Tiếu tra tấn, bị Minh Thụ Ngạn chán ghét, trong nhà cũng chỉ có Minh Dật Nhiên sẽ hơi hơi đối tốt với mình một chút, chỉ là hắn ngại với áp lực của Minh Thụ Ngạn, cũng không dám đối với mình quá tốt...

Hắn nhớ rõ sau khi tan học, hắn đều không trở về nhà, mà đi một nhà thu lưu động vật ở phụ cận ngồi yên ở đó, hắn cảm thấy nơi đó đặc biệt làm cho hắn có lòng trung thành, bởi vì nơi đó đều là động vật bị vứt bỏ, cũng giống như chính mình vậy.

Ngày ấy sau 12 giờ, tan học xong hắn trước sau như một ngồi ở trước nhà thu lưu động vật, chờ trời tối, lúc này lại có một tiểu cẩu chạy ra, nó ngồi ở bên cạnh chân hắn, mở miệng ha khí, bộ dáng thật là đáng yêu, Minh Kỳ Nhiên nhịn không được lấy tay sờ sờ đầu của nó, nó còn thân mật cọ cọ lại... Đó là lần đầu tiên Minh Kỳ Nhiên cảm thấy trong mười lăm năm qua, có thứ cần hắn.

Sau đó, một đám đại hài tử cũng giống mình đi tới, bọn họ là ác bá trường học, vẫn luôn không quen nhìn Minh Kỳ Nhiên ngồi một chỗ, thấy chó con bên cạnh hắn liền muốn đi qua khi dễ.

Minh Kỳ Nhiên theo bản năng khom người đem tiểu cẩu ôm vào trong ngực, bị đánh như thế nào cũng không buông ra, chỉ biết khóc, tiểu cẩu trong lòng ngực hắn cũng ô ô ô kêu lên, giống như đang đau lòng vì hắn.

"Các ngươi đang làm cái gì!!"

Một thanh âm của nữ sinh truyền tới, lại thấy một nữ hài chạy tới, theo sát nàng là một nữ hài khác tính tình hỏa bạo cùng một nam hài cao lớn.

Đám hài tử kia vừa thấy nam hài cao lớn, lập tức bỏ chạy.

"Nếu để ta lại thấy các ngươi, cẩn thận ta cầm đao chém chết các ngươi!"

(Câu cửa miệng từ nhỏ của đám Tiểu Hoa là cầm đao chém người, thật khả ái a~ (ಥ⌣ಥ))

Thiếu niên Hoa Hãn Phi hung hăng hướng đám hài tử đã chạy trốn để nói, còn Hoa Ngữ An nho nhỏ lại ngồi xổm bên cạnh Minh Kỳ Nhiên, nhìn nhìn thương thế của hắn, sau đó để hắn thả tiểu cẩu ra.

Nếu nói thế giới này thật sự có thiên sứ, vậy thiên sứ duy nhất trong mắt Minh Kỳ Nhiên, đó là Hoa Ngữ An, người nọ cười, ánh mắt, đều là ấm áp nhất, sạch sẽ nhất trên thế gian này.

"Con sên."

Hoa Ngữ An nho nhỏ cười cười, cũng không chê dơ, duỗi tay giúp Minh Kỳ Nhiên lau sạch nước mũi.

Minh Kỳ Nhiên đỏ mặt rụt rụt lại thân mình, lại thấy Hoa Ngữ An nho nhỏ cười đến vui vẻ.

"Cảm ơn ngươi bảo hộ tiểu cẩu này."

Hoa Ngữ An nho nhỏ nhìn vết thương trên tay trên mặt của Minh Kỳ Nhiên, không khỏi đau lòng, nói: "Chúng ta mang ngươi đi bệnh viện nha!"

Minh Kỳ Nhiên lắc lắc đầu, đứng dậy, lập tức chạy, hắn cảm thấy chính mình dơ, chính mình không thể làm bẩn thuần tịnh nữ hài tử giống như thiên sứ trước mắt được.

Sau đó, Minh Kỳ Nhiên mỗi ngày đều sẽ tới nhà thu lưu động vật, xa xa nhìn Hoa Ngữ An chiếu cố những động vật nhỏ, ở bên cạnh nàng là tính tình như hỏa cực nóng Lê Kiều Kiều, cùng với đem nàng bảo hộ rất khá Hoa Hãn Phi.

Ngẫu nhiên Hoa Ngữ An nhìn đến hắn, sẽ gọi hắn một tiếng ' con sên ', nhưng chỉ cần Hoa Ngữ An tới gần, hắn liền sẽ tránh thoát, ngày hôm sau, sẽ vẫn như cũ đứng ở nơi xa nhìn nàng.

Khi đó Minh Kỳ Nhiên đã biết Hoa Hãn Phi là hắc đạo, cũng là khi đó Minh Kỳ Nhiên đối hắc đạo có khát khao, hắn cũng muốn giống Hoa Hãn Phi có năng lực bảo hộ Hoa Ngữ An.

Cuối cùng, hắn dứt khoát kiên quyết đi Columbia, muốn chính mình trưởng thành, lại trở thành kẻ điên mỗi người đều sợ hãi, trùm buôn thuốc phiện.

Mà nữ hài sẽ cười kêu hắn ' con sên ', đã bị hắn chôn sâu với đáy lòng, phủ lên đầy bụi...

"... Ngươi có khỏe không?"

Hoa Ngữ An bị Minh Kỳ Nhiên bắt lấy cánh tay, tránh thoát không được, thấy hắn thất thần hồi lâu, liền mở miệng hỏi, Minh Kỳ Nhiên lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hắn mới phát hiện, từ khi đó bắt đầu, đến tận bây giờ gặp lại, hắn chưa từng cùng Hoa Ngữ An nói qua mấy câu.

"Ân, ta thực hảo."

Minh Kỳ Nhiên cười nói, đây là lần đầu tiên, hắn cùng thiên sứ trong lòng nói chuyện.

"Ngươi thật là con sên?"

Hoa Ngữ An nói xong, bỗng nhiên lại cảm thấy như vậy không ổn, thời điểm muốn sửa miệng, lại thấy Minh Kỳ Nhiên buông mình ra, sau đó lễ phép nói: "Ân... Mấy năm nay, ta vẫn luôn thiếu ngươi một câu cảm ơn."

Hoa Ngữ An lúc này mới xác nhận, người này thật sự là con sên đáng thương năm đó.

"Không thể tưởng tượng được ngươi hiện tại lại cao lớn như vậy."

Hoa Ngữ An ngẩng đầu nhìn Minh Kỳ Nhiên, thời điểm các nàng mới gặp, Minh Kỳ Nhiên chỉ cao bằng mình, Minh Kỳ Nhiên lớn hơn mình một tuổi, lại gầy yếu giống như cái cô gái nhỏ, hiện tại Minh Kỳ Nhiên so với Hoa Ngữ An cao hơn một cái đầu, hơn nữa dáng người cường tráng, không hề giống con sên gầy yếu kia.

"Không bằng hôm nào ta mời ngươi ăn một bữa cơm đi, cảm tạ năm đó ngươi cứu ta."

Minh Kỳ Nhiên cười đến sáng lạn, giống đại nam hài, trong mắt không còn lạnh băng, ánh mắt sạch sẽ giống với nam hài trong trí nhớ của nàng.

"Ân... Hảo đi."

Hoa Ngữ An cùng Minh Kỳ Nhiên trao đổi điện thoại xong, lúc này Minh Kỳ Nhiên mới quay về ghế lô.

Liễu Tiêu Nguyệt cùng Liễu Khinh Ca thấy Minh Kỳ Nhiên tiến vào, lại cảm thấy người này bất đồng... Hắn thoạt nhìn... Thật cao hứng?

"Khinh Ca tỷ tỷ, ta nói các ngươi không muốn suy xét sao."

Minh Kỳ Nhiên đổ rượu cho chính mình, một hơi cạn sạch, ngay cả khóe miệng đều là độ cong sung sướng...

Tiểu kẻ điên này... Làm sao vậy?

"Kỳ nhiên, ta thành thật nói cho ngươi biết!"

Liễu Khinh Ca đôi tay ôm ngực, nửa híp mắt, cười lạnh nói: "Thiên Dực về sau, sẽ không có người nhà Minh gia."

Minh Kỳ Nhiên nhướng mày, nhìn về phía Liễu Khinh Ca, trong mắt hai người, đều là khiêu khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play