Ngày kế, Liễu Khinh Ca vẫn bồi Hoa Ngữ An đi thăm Liên a di, Liên a di thoạt nhìn rất mệt, nói được mấy câu xong, lại ngủ, so với tình huống ngày hôm qua, tựa hồ càng kém hơn.
Thành Ý Văn nói muốn đi mua cháo cho Liên a di, vì nàng rất nhanh sẽ tỉnh lại, tỉnh lại liền có thể uống cháo, Hoa Ngữ An cũng đi theo, trong lòng Liễu Khinh Ca tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn để Hoa Ngữ An theo bồi Thành Ý Văn trò chuyện.
"Liên a di tình huống đều là như vậy lặp đi lặp lại sao?"
Một ngày thoạt nhìn tinh thần tương đối hảo, một ngày thoạt nhìn tinh thần tương đối kém, tựa như hai ngày này, tình huống kém rất nhiều.
"Ân... Có đôi khi... Một ngày chỉ tỉnh lại trong chốc lát, thời gian còn lại đều là ngủ."
Thanh âm của Thành Ý Văn trầm thấp mang theo vài phần u buồn, Hoa Ngữ An biết hắn hiện giờ rất thống khổ, nhưng lại không biết an ủi hắn như thế nào.
Bọn họ mua cháo xong, trầm mặc đi trên hành lang, bỗng nhiên Thành Ý Văn hỏi ra miệng.
"Ngươi hiện tại... trải qua tốt không?"
Thành Ý Văn kỳ thật rất muốn biết Hoa Ngữ An trải qua như thế nào, ăn được không, chỉ cần nàng một câu ' hảo ', như vậy là đủ rồi.
"Ân, rất tốt."
Quả thực rất tốt, có Liễu Khinh Ca ở bên người, hết thảy đều tốt.
"Gặp được... Người ngươi thích sao?"
Thành Ý Văn cẩn thận hỏi, Hoa Ngữ An nhìn về phía Thành Ý Văn, chậm rãi nói: "A Văn, giữa chúng ta đã không còn khả năng."
Thành Ý Văn vừa nghe, ha hả cười hai tiếng, nói: "Ta biết, ta chỉ là hy vọng ngươi có thể hạnh phúc."
Hoa Ngữ An sau khi nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ân, ta rất thích rất thích người kia."
Hoa Ngữ An nói xong, nhớ tới khuôn mặt mỹ lệ của Liễu Khinh Ca, liền không tự giác mà lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Vậy... Người kia đối với ngươi được chứ?"
Thành Ý Văn nhìn đến Hoa Ngữ An lộ ra ngọt ngào như thế, vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, ít nhất, trong quá trình bọn họ kết giao, Hoa Ngữ An không có lộ ra tươi cười như vậy, nhưng lại thực hâm mộ người kia có thể được Hoa Ngữ An yêu, mặc dù trong lòng mình, từng trận đau đớn, cũng không thể làm được gì nữa.
"Ân, rất tốt."
Liễu Khinh Ca đối với mình rất tốt, tốt đến mức chính mình cũng không dám tưởng tượng, như trong mộng vậy.
"Như vậy, ta liền yên tâm."
Thành Ý Văn vẫn luôn rất áy náy, rất sợ bởi vì mình, mà Hoa Ngữ An sẽ mất đi khát khao đối với tình yêu, nhưng hiện giờ nghĩ lại, cảm thấy có chút buồn cười, chính mình tựa hồ cũng không có lực ảnh hưởng lớn như vậy.
"Ngươi thì sao, gặp được người kia sao?"
Đem lời này nói ra, nàng phát hiện rốt cuộc có thể cùng Thành Ý Văn nói chuyện phiếm giống như hai bằng hữu với nhau.
"... A..."
Thành Ý Văn chỉ cười khẽ, không có trả lời câu hỏi của Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An từ nụ cười khổ của Thành Ý Văn tựa hồ thấy được điều gì đó.
Thành Ý Văn tựa hồ đang tự giễu?
"Không nói ta, chỉ cần ngươi hảo hảo là được rồi."
Thành Ý Văn tránh đi vấn đề này, Hoa Ngữ An thức thời cũng không hỏi tiếp nữa, tổng cảm thấy Thành Ý Văn tựa hồ đang lén né tránh gì đó, lhoặc là nói, đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Thành Ý Văn mới mở miệng, nói: "Ngữ An... Có thể ôm ta một cái hay không? Giống như bằng hữu với nhau?"
Hoa Ngữ An biết Thành Ý Văn trong lòng chịu áp lực rất lớn, ở phương diện công tác yêu cầu hắn gánh vác rất nhiều trách nhiệm, ở phương diện gia đình, hắn chịu đựng sợ hãi tùy thời mất đi chí thân, còn có tiền viện phí.
Một cái ôm, Hoa Ngữ An không keo kiệt, tự nhiên sẽ nguyện ý cho hắn.
Hoa Ngữ An cúi người đem Thành Ý Văn nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Thành Ý Văn, giống như an ủi, cũng giống như cho hắn thêm dũng khí.
"Thành Ý Văn."
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, Thành Ý Văn tựa hồ cực kỳ sợ hãi buông Hoa Ngữ An ra, hai người quay về phía thanh âm phát ra, lại thấy một nữ nhân mắc áo blouse trắng của bác sĩ, tóc sơ lên gọn gàng, là một mỹ nữ đang nhìn hai người.
Hoa Ngữ An nhìn qua người này, chính là nữ nhân lần đó ở nhà ăn cùng Thành Ý Văn khanh khanh ta ta, chỉ là khi đó rất ôn nhu, nhưng hiện giờ lại lạnh băng, kém cực xa.
(Khanh khanh ta ta: ôm ấp hôn hít)
"Như Nguyệt..."
Thành Ý Văn thấp giọng gọi gọi tên nàng kia, giống như chuột thấy mèo vậy, không có chút tự tin nào.
Nàng kia từng bước tới gần, khí thế bức nhân, nhưng nàng con mắt không thèm liếc mắt nhìn Hoa Ngữ An một cái, chỉ nhìn Thành Ý Văn, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.
"Ngươi vì cái gì cùng nàng ôm nhau?"
Vị bác sĩ gọi là Như Nguyệt kia đôi tay ôm ngực, rất có tư thế hưng sư vấn tội, Hoa Ngữ An ở nơi này nhìn đến, đại khái cũng có thể đoán ra quan hệ của hai người, sau khi chia tay, Thành Ý Văn hẳn là cùng nàng ở bên nhau, nhưng nhìn dáng vẻ, Thành Ý Văn cũng không vui vẻ gì.
"Là bằng hữu, ta chỉ là an ủi hắn."
Hoa Ngữ An mở miệng giải vây, lúc này Như Nguyệt mới quay đầu nhìn Hoa Ngữ An, ánh mắt khinh thường kia làm Hoa Ngữ An thập phần không thích.
"Ta không hỏi ngươi."
Nàng lạnh lùng nói một câu, Hoa Ngữ An nhíu chặt mày, cười lạnh nói: "Bác sĩ bệnh viện nơi này thật là rất lễ phép a."
Hoa Ngữ An châm chọc nói, quả nhiên Như Nguyệt bị đau, nàng cười lạnh nói: "Làm bằng hữu, không biết Hoa tiểu thư có thể hay không an ủi người, an ủi đến trên giường đây?"
Hoa Ngữ An vừa nghe, hỏa khí dâng lên, Như Nguyệt biết Thành Ý Văn là bạn trai cũ của nàng, nên mới có thể khinh thường cùng làm khó dễ như thế, nhưng mà nàng rất tức giận, lại cười ra tiếng.
"Giáo dưỡng là cái thứ tốt, đáng tiếc Như Nguyệt tiểu thư, ngươi không có."
Hoa Ngữ An nói xong, Thành Ý Văn lập tức nói: "Mau đừng nói nữa, chúng ta thật sự không có gì, Như Nguyệt, ngươi tin tưởng ta."
Thành Ý Văn mới vừa nói xong, Như Nguyệt giơ tay liền cho Thành Ý Văn một bạt tai, hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đó, không né tránh, nhưng Hoa Ngữ An bị hoảng sợ, người này sao có thể tùy ý đánh người!
"Ngươi...!"
Hoa Ngữ An còn chưa nói xong, bàn tay của Như Nguyệt liền muốn hướng trên mặt mình hạ xuống, Hoa Ngữ An nhắm mắt lại, nhưng không có đau đớn trong tưởng tượng, ngược lại nghe thấy được một trận lãnh hương quen thuộc...
Hoa Ngữ An mở to mắt, Liễu Khinh Ca đang đứng ở bên cạnh nàng, bắt được cánh tay của Như Nguyệt.
"Như Nguyệt tiểu thư, chính là nữ nhi của Quan Bình Minh viện trưởng bệnh viên nhân dân X thị, Quan Như Nguyệt sao?"
Liễu Khinh Ca gắt gao nắm chặt cánh tay Quan Như Nguyệt, Quan như Nguyệt khó thở muốn rút ra, nhưng làm thế nào cũng không rút được.
"Ngươi là ai?"
Quan Như Nguyệt nhìn nữ nhân trước mắt, vô luận khí chất hay khí tràng, đều khác với người bình thường, nàng biết nữ nhân này không thể trêu vào.
"Tổng tài Thiên Dực, Liễu Khinh Ca, nàng là trợ lý kiêm bạn cùng phòng của ta, Hoa Ngữ An."
Liễu Khinh Ca buông Quan Như Nguyệt ra, trịnh trọng giới thiệu chính mình cùng Hoa Ngữ An, Quan Như Nguyệt vừa nghe tổng tài Thiên Dực, khí thế tức khắc yếu đi vài phần, nhất thời nhìn Thành Ý Văn nói: "Ngươi cùng ta ghi nợ, chúng ta trở về lại tính!"
Nói xong, Quan Như Nguyệt muốn đi, lại bị Liễu Khinh Ca gọi lại: "Quan tiểu thư xin dừng bước, vừa rồi không phải có rất nhiều lời muốn nói sao? Như thế nào đi nhanh như vậy?"
"Ta còn có giải phẫu, không có thời gian cùng các ngươi nhiều lời."
Quan Như Nguyệt xoay người liền đi, lại nghe thấy Liễu Khinh Ca ngữ khí trở nên lạnh băng vô cùng.
"Ngươi nên thấy may mắn, nếu vừa rồi bàn tay kia của ngươi rơi xuống, chỉ sợ viện trưởng bệnh viện nhân dân X liền phải thay đổi người."
Kỳ thật Liễu Khinh Ca chỉ là hù dọa nàng, tuy rằng thế lực của nàng rất lớn, nhưng lại không có năng lực có thể đem một viện trưởng đổi đi.
Thân mình Quan Như Nguyệt đình trệ một chút, không dừng lại, vội vàng đi rồi.
Hoa Ngữ An nhìn Liễu Khinh Ca, tâm nháy mắt cảm thấy an tâm, hơn nữa lúc Liễu Khinh Ca vì nàng mà xuất đầu, nàng giống như có được cả thế giới vậy.
Hoa Ngữ An nhìn thần sắc thất bại của Thành Ý Văn, nháy mắt liền minh bạch, Liên a di có thể ở phòng bệnh một người, đại khái cũng có quan hệ đến Quan Như Nguyệt, mà Thành Ý Văn bộ dạng uất ức như thế, đại khái chính là hắn không thể đắc tội với Quan Như Nguyệt, cần phải theo nàng, nếu không...
"Ngươi là vì Liên a di, mới cùng nàng ở bên nhau sao?"
Hoa Ngữ An bỗng nhiên có một cái suy đoán lớn mật, lúc ấy Thành Ý Văn xuất quỹ, cũng là vì Liên a di, mới có thể đáp ứng Quan Như Nguyệt.
"Kỳ thật... Như Nguyệt rất tốt, chỉ là có đôi khi nàng cảm xúc khống chế không tốt."
Thành Ý Văn cười khổ, quay đầu liền đi, đi về phòng bệnh của Liên a di.
"Thành Ý Văn, lúc ấy vì cái gì không cùng ta thương lượng?"
Hoa Ngữ An cảm thấy đau lòng, bộ dạng không thể gượng dậy của Thành Ý Văn như thế là nàng chưa từng thấy qua.
"Ta... Không muốn phiền toái ngươi..."
Thành Ý Văn hồi đáp như thế cũng xác minh suy đoán của Hoa Ngữ An, Thành Ý Văn lúc ấy xuất quỹ, quả nhiên là vì Liên a di, khi đó Quan Như Nguyệt ôn nhu đại khái là thật sự rất thích Thành Ý Văn, hiện giờ lạnh băng vô lễ đại khái là vì biết chính mình đã từng là tiểu tam, bởi vì bị Thành Ý Văn lợi dụng đi!
Nàng cái gì cũng biết, nhưng vẫn như cũ cùng Thành Ý Văn ở bên nhau...
Cảm tình luôn là như vậy, có đôi khi còn đi cùng với thương tổn...
Thành Ý Văn đi rồi, lúc này Hoa Ngữ An mới phát hiện Liễu Khinh Ca vẫn luôn đứng ở bên cạnh mình, an tĩnh nhìn chính mình.
"Cảm ơn ngươi, Khinh Ca."
Nếu không có Liễu Khinh Ca, chính mình sợ là sẽ bị ăn một bạt tai, sau đó sẽ tiếp tục bị nói một ít lời khó nghe.
"Ngữ An..."
Thanh âm của Liễu Khinh Ca mềm mại động lòng người, Hoa Ngữ An còn đang chìm đắm trong thanh âm của Liễu Khinh Ca, thì Liễu Khinh Ca lại cúi người tiến đến bên tai Hoa Ngữ An, nhiệt khí phun ở bên tai nàng, cảm giác tê tê dại dại truyền khắp toàn thân.
"Ngươi cùng ta ghi nợ, chúng ta trở về lại tính..."
Hoa Ngữ An không tự giác giật mình một cái... Hoa Ngữ An lại có một cái suy đoán lớn mật khác... Liễu Khinh Ca... Thấy mình cùng Thành Ý Văn ôm nhau...
Mùa mưa ở X thị lặng lẽ rời đi, chỉ là tàn lưu ở trong độ âm không khí, cùng với gió thổi tới, vẫn có thể mang đến từng trận cảm giác mát mẻ.
Lê Kiều Kiều không biết chính mình bị làm sao vậy, dù sao nàng chính là ma xui quỷ khiến mới đi vào trong nhà Liễu Tiêu Nguyệt, còn mang theo cơm hộp cho nàng.
Ban ngày ban mặt, cửa sổ nhà người nọ toàn bộ dùng màn che kín, còn may có mở đèn, nếu không thật sự là cả phòng một mảnh tối đen.
Liễu Tiêu Nguyệt buông cơm hộp xuống, lại không có ăn, ngược lại đi đến trước mặt Lê Kiều Kiều, đem Lê Kiều Kiều ôm chặt.
"Ta rất nhớ ngươi..."
Thanh âm nhu nị của Liễu Tiêu Nguyệt rơi xuống bên tai, Lê Kiều Kiều chỉ cảm thấy lòng mềm một mảnh.
"Đi đi đi, đi ăn cơm, dơ hề hề đừng ôm ta."
Liễu Tiêu Nguyệt có chút lôi thôi, đã không còn bộ dạng yêu nghiệt của ngày thường nữa, từ đôi mắt hơi hơi sưng đỏ của nàng có thể thấy được, Lê Kiều Kiều biết nàng đã khóc.
"Ta liền muốn ôm ôm ngươi."
Liễu Tiêu Nguyệt giống như làm nũng, không chịu rời khỏi Lê Kiều Kiều, Lê Kiều Kiều cũng luyến tiếc đẩy nàng ra, cứ như vậy tùy ý nàng ôm.
"Ngươi còn muốn ôm tới khi nào?"
Duy trì tư thế ôm này, đã được mười phút, Liễu Tiêu Nguyệt tựa hồ không có ý tứ muốn buông mình ra.
"Lê Kiều Kiều."
Liễu Tiêu Nguyệt buông lỏng Lê Kiều Kiều ra, dùng cặp con ngươi động lòng người kia nhìn Lê Kiều Kiều.
"Làm bạn gái ta đi!"
Lê Kiều Kiều:???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT