Sau khi tỉnh lại, Tề Thành đã bị Hàn An đẩy đến phòng mỹ thuật.
Bởi vì giáo viên mỹ thuật của Hàn An sẽ nhận xét vào buổi chiều, thời gian cho giấc ngủ trưa này cực kỳ ngắn. Tề Thành đội mũ lưỡi trai, lộ ra cằm nhỏ thẳng tắp, có chút buồn ngủ.
Nhưng khi cầm bút chì của Hàn An đưa, anh lại hoàn toàn tỉnh táo.
Hai ngón tay cầm bút chì và sắp xếp các đường thẳng gọn gàng.
Người có bàn tay đẹp thì cái gì cũng ưa nhìn, Hàn An vốn dĩ đang nhìn chằm chằm bức họa mình vẽ, nhưng trong vô thức lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào tay đang cầm bút của Tề Thành.
Đây là bản năng theo đuổi cái đẹp của con người, Tề Thành vẽ không giống như cậu ta, Hàn An mỗi lần vẽ phác thảo đều bị chì chiết, nhưng Tề Thành thì không. Dù quay tay về hướng nào thì đôi bàn tay trắng nõn, như thể một giây sau anh có thể chụp được một bộ ảnh cận cảnh bằng máy ảnh.
Các động tác của Tề Thành rất nhanh, với những đường nét sạch sẽ và trọng lượng phù hợp. Anh đứng lên, lui về phía sau vài bước nhìn bức họa, "Chỉ sai góc độ cái miệng, còn lại đều không sao."
Như Hàn An đã nói, không qua mấy phút liền vẽ xong cái miệng góc 3/4. Cục tẩy cho ra các điểm nổi bật, tất cả các khoảng trống còn lại trước đó.
"Thật tuyệt vời!" Hàn An, "Chỉ là không phù hợp với các nét mặt khác của tớ. Tớ đã vẽ một người da đen. Tớ thấy không hợp với miệng này."
Tề Thành đi ra cùng cậu ta, rửa tay ở ống nước. Nước lạnh thật thoải mái, Tề Thành kêu cậu ta cầm mũ, dùng hai tay hứng nước rửa mặt.
Giọt nước trượt từ cằm rơi xuống đồng phục, bên cạnh có ánh đèn chiếu vào, Tề Thành nhìn ra thấy, cô gái đang chụp ảnh đỏ mặt, sợ hãi bất lực đứng tại chỗ, cứng ngắc cầm điện thoại trong tay.
Tề Thành mỉm cười, cùng Hàn An bước đi.
"Gần đây cậu vẫn nhận đơn đặt hàng sao?"
Hàn An đưa cho anh một điếu thuốc, hai người đến sau tòa nhà dạy học, tranh thủ ít người, tán gẫu một lúc.
Tề Thành cầm lấy trong tay chơi đùa, nhưng không có rút ra, "Học hành quan trọng."
"Nhưng tớ không thấy cậu chú ý học hành lắm", Hàn An nói móc, "Kỳ thi tuyển sinh đại học không có thưởng sao? Gì mà 4A bất kỳ được cộng 5 điểm, đạt giải thưởng gì cũng được cộng điểm. Bà nó. Được bao nhiêu điểm? "
" Giới hạn đấy, "Tề Thành cười," Đừng nói bậy. "
Bọn họ nói chuyện phiếm một hồi, Hàn An sau khi hút thuốc xong liền trở về. Trên đường đi đụng phải Trì Nghiên đang vội vàng ra khỏi văn phòng, thấy bọn họ cũng sửng sốt.
Sau đó hắn đẩy kính, bình tĩnh gật đầu với họ.
Tề Thành quay người để hắn đi qua giữa mình và Hàn An, Trì Nghiên đột nhiên dừng lại, hắn đứng thẳng người nói với Tề Thành: "Mấy ngày nay nhà trường định cho chúng ta làm bài kiểm tra chất lượng."
Trung học mới khai giảng, kỳ nghỉ hè vừa qua hầu hết học sinh đều quên mất việc học, giáo viên đã chuẩn bị sẵn một bộ đề khó, chờ dạy cho bọn họ một trận.
Tề Thành vẫn còn hơi kinh ngạc về điều này, "Nhanh như vậy."
Trì Nghiên gật đầu, ánh mắt luôn vắng vẻ thiêu đốt tinh thần chiến đấu chói lọi, "Lần trước trong bài kiểm tra toán, cậu là hạng nhất. Lần này tớ đã sẵn sàng để lấy nó. "
" So với tôi? "Tề Thành thản nhiên dựa vào trên cột hành lang," Hạng nhất sao. "
Trì Nghiên khóe môi khép mở, đẩy kính, hai tay buông xuống nắm lấy quần tây. Có vẻ hơi hụt hẫng, "Không, ý tớ không phải vậy."
Tuy nhiên, hắn hiếm khi giao tiếp với mọi người. Thậm chí không biết phải nói thế nào. Vầng trán mịn màng của Trì Nghiên đổ mồ hôi, "Tớ chỉ muốn cùng cậu thi đấu môn toán. "
Hôm nay học bá nói rất nhiều. Tề Thành từ dưới vành mũ nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười," Vậy thì tôi sẽ đợi. "
Hàn An bên cạnh nói đùa," Tiểu học bá, những môn khác tớ không dám đảm bảo với cậu,nhưng đặc biệt là toán học này rất đơn giản với Tề Thành. Thua rồi cậu cũng đừng có khóc. "
Trì Nghiên không phản bác, chỉ gật đầu rồi lại Vội vàng rời đi.
Radio bắt đầu vang lên, trong đó có những bài hát vui tươi, trẻ trung, báo hiệu rằng các học sinh đang thức nên vội vàng đến khu vực dạy học, sau khi hát hai lần, buổi học buổi chiều sẽ bắt đầu.
Hàn An vỗ vỗ vai Tề Thành, "Cậu về trước đi, tớ đem tranh vẽ lại cái mũi màu trắng. Cảm ơn cậu, cuối tháng mời cậu đi ăn thịt nướng."
Tề Thành hừ nhẹ, "Cậu đi đi."
Bác sĩ trong phòng chăm sóc y tế cũng trả lời giọng nói cho Tề Thành, được gửi ngay trước giờ học.
"Cổ Hoài" giọng nói của bác sĩ dường như có mùi thuốc khử trùng cùng thói sạch sẽ, và anh ta có chút mệt mỏi, "Hãy nhớ kỹ."
Họ Cổ, họ này rất hiếm.
Tề Thành ném điện thoại vào ngăn kéo.
Nhưng cái tên này rất hợp với bác sĩ.
Hiệu trưởng Trường trung học số 2 nhấn mạnh việc kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, quán triệt sâu sắc nền tảng của chất lượng giáo dục toàn diện nên áp lực học tập của Trường trung học số 2 không quá nặng nề như các trường khác, thầy trò tập trung vào kết quả và sử dụng các chuyên đề chất lượng cao để nâng cao chất lượng học sinh. Đối với các phương thức giải trí khác như điện thoại di động trong giờ nghỉ, chỉ cần được kiểm soát hợp lý và không thể gây ảnh hưởng xấu đến bản thân, hầu hết họ cũng nhắm một mắt.
Nhưng ngược lại, tỷ lệ trúng tuyển của trường trung học số 2 cao nhất thành phố A, và những học sinh tốt nghiệp lại có tình cảm đặc biệt sâu sắc với trường cũ của mình.
Giờ học buổi chiều là môn sinh học. Giáo viên dạy môn sinh học là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Trong giờ học, giọng nói của ông ấy rất thôi miên. Tề Thành ở gần cửa sổ. Ngay khi ánh nắng chiếu vào, anh gần như uể oải chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, một vị giáo viên vội vàng đi lên đi xuống, Tề Thành nâng mắt lên nhìn, lần này mắt đã hoàn toàn nhắm lại.
Trên hành lang có một bóng đen khác đi ngang qua, bóng đen này lướt qua cửa sổ của Tề Thành, không biết vì sao lại lùi lại phía sau, chắn ánh nắng cho Tề Thành.
Tề Thành mở mắt nhìn ra.
Ngô Nguyên đứng ở ngoài cửa sổ quay lưng về phía ánh mặt trời, không nhìn ra được biểu tình, giọng điệu cứng ngắc, lạnh lùng "Chào."
Nói xong lời này giống như hoàn thành nhiệm vụ nào đó, hai tay đút vào túi quần, cứng rắn nhanh chóng đi ra khỏi cửa sổ ban 3.
"Hítt--" Hạ Lập hít một hơi rồi buột miệng nói: "Ngô Nguyên bị bệnh?!"
Hắn ta chào Tề Thành?
Ngô Nguyên bị vỡ não hay là lỗ tai cậu ta bị ảo giác?
Hạ Lập lại đẩy Tề Thành một chút, vẻ mặt khó tin, "Cậu nghe được không, Ngô Nguyên chủ động chào hỏi! Hắn ta chưa tỉnh ngủ phải không?"
Giáo viên dạy sinh học trên sân khấu bất mãn, "Hạ Lập, em là lớp trưởng còn đi đầu nói chuyện trong lớp. Em đang cùng Tề Thành nói cái gì vậy? Nói ra cho mọi người nghe. "
Hạ Lập lập tức im lặng.
"Lại đây," giáo viên sinh học vỗ vỗ bảng đen, "Lại đây cùng Tề Thành làm lại câu hỏi này, ai làm sai, chép lại câu này cho tôi mười lần."
Tề Thành bị liên lụy thở dài. Hạ Lập khóc không ra nước mắt cùng đi lên làm câu hỏi.
Nhưng câu hỏi trên bảng đen đã quá rõ ràng đối với anh.
Nó đơn giản như ăn cơm bữa, vừa làm các câu hỏi, vừa nghĩ về lời chào mà Ngô Nguyên vừa nói.
Sự ác liệt của đại ca học đường.
Nhưng lại là một người giữ lời hứa.
Trong tiết học thứ 2, thầy Dương đến lớp và nói với các học sinh về kỳ thi trong 2 ngày tới.
Tin tức khiến cả lớp ồ lên: "Đừng mà thầy, chúng em vẫn chưa học xong nội dung thi!"
"Câu hỏi đưa ra đều là những gì các em đã được học", thầy Dương vẫn bất động, "Tôi có thể thay đổi được à? Đây là lệnh của nhà trường. Các em tối nay nên chuẩn bị thật tốt và đạt điểm thi tốt trong hai ngày tới. "
" Đột ngột quá phải không? Lập tức sẽ tới ngày thi ngay, làm sao mà ôn bài kịp",
Thầy Dương thâm thúy "Điều chúng tôi muốn là các em không ngờ tới."
"Cho dù được ôn bài trước một ngày, các em có thể làm gì, các em có thể ôn tập hết không?"
Học sinh thành phố A không biết, những nơi khác trong tỉnh S dạy học sinh như thế nào, nhưng kế hoạch dạy học của họ. Lúc nào cũng được sắp xếp chặt chẽ. Về cơ bản, cần học hết kiến thức cấp 1 và cấp 2 của cấp 3. Vì toàn bộ thời gian còn lại của năm cấp 3 phải dùng hết để ôn tập.
Với lượng kiến thức nhiều như vậy thì chỉ mất một ngày, chưa kể đến năm môn, ôn xong một môn đã là một vấn đề.
Chưa nói đến việc đề thi trung học luôn luôn biến thái, chỉ cần nghĩ đến, sẽ hoàn toàn bó tay. Thầy Dương thu xếp phòng thi xong liền trở về ký túc xá, mặc kệ có ôn tập hay không.
Tề Thành không thay đổi nhiều, lúc trở về ký túc xá, lại đụng phải học bá đang đứng dưới tàng cây trong tòa nhà dạy học.
Hắn ta tuy không cao nhưng lại có tỷ lệ tuyệt vời, khi nhìn từ xa, cảm thấy hắn ta rất cao và mảnh khảnh, đứng thẳng như một cây tre, lại toát lên hương thơm của cây trúc.
Trì Nghiên nhìn anh, không có đi về phía trước, mà ánh mắt của hắn phản chiếu một tia chiến ý dưới ánh trăng.
Nó dường như nhắc nhở Tề Thành rằng ngày mai sẽ là chiến trường của họ.
Không ai biết tại sao học bá lại tập trung vào Tề Thành.
Nhưng loại cảm giác này vừa mới lạ, vừa vui vẻ, nói không chừng có khuyến khích anh nghiêm túc ôn thi.
Anh mỉm cười với học bá, lưng anh hơi đưa ra, lộ ra vẻ khinh bỉ mà anh đã che giấu rất kỹ trong quá khứ.
Đưa tay ra, anh thản nhiên và lười biếng làm động tác "OK".
Tác giả có chuyện muốn nói:
Học bá thật ra không lùn 1m75, nhưng lúc đó cậu ấy đã ở trên bục giảng, cộng với chiều cao của đế giày và mặt đất không bằng phẳng khiến cậu ấy chỉ chạm tới trước ngực Tề Thành(tôi biết mình sai, nhưng học bá là 1 người sĩ diện)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT