Thấy Đường Tinh có chút ngập ngừng, Đường Chấn Hải nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Tiểu Tinh, ông nội không phải là muốn ép con. Ông cũng không muốn trơ mắt nhìn con dẫn thân vào nguy hiểm. Thế nhưng mà... Tiểu Tinh à, coi như con không vì ông, thì cũng vì toàn bộ người dân trêи đảo này được không? Coi như ông nội quỳ xuống cầu xin con, chủ cần cứu được Đào Vân Sênh ra là con không cần phải làʍ ȶìиɦ nhân của Âu Dương Lâm nữa rồi. Con chịu thiệt một chút, có được không?"
Giọng điệu ông lão đầy vẻ khẩn thiết.
"Con.. con cần suy nghĩ thêm. Khuya rồi, ông nghỉ ngơi sớm đi." Đường Tinh bối rối đứng dậy, đi ra ngoài.
...
Đêm hôm đó, Đường Tinh ôm chặt con trai nàng, khẽ thủ thỉ.
"Tinh Thần, nếu như một ngày, mẹ phản bội cha con, trở thành vợ người khác, vậy con có hận mẹ không?"
"Không hận. Mỗi việc mẹ làm đều có dụng ý riêng của mình. Con tin mẹ sẽ không phản bội cha đâu." Tinh Thần ôm chặt mẹ. Nhóc hiểu mẹ lắm nhé.
Mặc dù nghe con trai nói vậy nhưng tâm tình Đường Tinh cũng chẳng khá hơn chút nào. Với con trai nàng thì không sao, nhưng với Sở Diệc Thần thì phải làm thế nào? Với tính khí của anh ấy, sẽ đồng ý cho nàng đi mạo hiểm sao?
Những ý nghĩ này cứ quanh quẩn bám lấy cô gái đến tận gần sáng.
...
Sáng hôm sau, Đường Tinh đang ngồi ăn sáng cùng ông bà nội thì Lục Phóng gọi điện tới.
"Bà ngủ dậy chưa?"
"Có chuyện gì sao?"
"Sở Diệc Thần đến tìm bà này."
Thoáng nghe đến tên Sở Diệc Thần, Đường Tinh dường như có chút phòng bị.
"Anh ấy... đến làm gì?"
"Bà hỏi tôi tôi hỏi ai, người ta đến tìm bà chứ tìm tôi đâu." Lục Phóng có chút cáu kỉnh.
"Ờ." Đường Tinh cúp máy đánh rụp.
Đường Tinh vội vã đứng lên chào tạm biệt ông bà nội rồi lái xe về trụ sở.
"Sở Diệc Thần, đến tìm em sao?" Đường Tinh ra hiệu cho tất cả ra ngoài. Sau khi không còn ai trong phòng, cô nhào vào lòng Sở Diệc Thần.
"Thật không đó, em thấy vẻ mặt anh chẳng giống như đang nhớ em chút nào." Đường Tinh giống như con thú nhỏ ngồi gọn trong lòng Sở Diệc Thần.
Nghe câu này của cô gái, gương mặt Sở Diệc Thần thoáng kinh ngạc rồi dần cứng đờ.
"Anh... anh không có lừa em."
Nhìn vẻ xoắn xít trêи mặt Sở Diệc Thần, Đường Tinh cười khanh khách. Sau khi xác nhận tâm trạng Sở Diệc Thần đang tốt, cô mới bắt đầu dò hỏi.
"Sở Diệc Thần, anh đã nghe tin của Đào gia chưa?"
"Có nghe qua." Trong mắt Sở Diệc Thần lúc này chỉ toàn là hình bóng của Đường Tinh. Câu hỏi của cô cũng chỉ trả lời qua loa.
"Anh nghĩ thế nào?"
"Viên gia bắt cóc Đào Vân Sênh ắt có nguyên do. Bất quá, như vậy thì đã sao? Vẫn chỉ có thể bại trận dưới tay A Tu La thôi."
"Anh tự tin như vậy? Anh có biết Viên gia giỏi dùng độc thế nào không? Nếu như để Đào Vân Sênh ở lại đó, khẳng định là lành ít dữ nhiều."
"Vậy nên... em muốn làm gì?" Ánh mắt Sở Diệc Thần dành cho Đường Tinh lúc này lại đầy cảnh cáo. Em cứ thử nói là muốn đi cứu người ta đi...
"Em muốn cứu cô ấy ra."
Quả nhiên là không ngoài dự liệu của anh mà.
"Không được." Sở Diệc Thần từ chối ngay lập tức.
"Tại sao chứ, em có thể tự bảo vệ bản thân mình mà. Với lại, nếu để cô ấy ở lại đó, lỡ Viên gia thành công cướp được trùng độc, vậy bọn họ không phải là không có đối thủ rồi sao? Anh yên tâm đi, tên Âu Dương Lâm đó sẽ không dám làm gì em đâu." Đường Tinh cố gắng ngoan ngoãn nhất có thể.
"Vậy em định làm sao cứu cô ta ra?"
"Thì... theo kế hoạch ban đầu thì phải có được lòng tin của Âu Dương Lâm, mà muốn có dduocj tín nhiệm hoàn toàn của Âu Dương Lâm thì phải... phải... " Đường Tinh bắt đầu lí nhí trong miệng.
"Phải?"
"Phải trở thành người bên cạnh anh ta."
"Tuyệt đối không được."Sở Diệc Thần bóp vỡ chiếc cốc cầm trong tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT