*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

  Khi Khúc Hồng Bố còn sống chung nhà cùng mấy người Sở Phong Thu, bởi vì quan hệ giữa Hà Hoa cùng Triệu gia, cho dù thị gặp được Triệu Kim Bảo cũng sẽ không thân cận cùng Triệu Kim Bảo, cho dù không vì Hà Hoa, vì không muốn chọc Sở Phong Thu tức giận, thị cũng sẽ biểu hiện ra bộ dáng thực khinh thường người Triệu gia. Hiện tại tuy rằng Sở Phong Thu cùng bọn họ đoạn thân, nhưng thị vẫn không muốn làm cho Sở Phong Thu chán ghét, tự nhiên cũng sẽ không biểu hiện rất thân thiết cùng Triệu Kim Bảo, nhưng trò chuyện bình thường thì vẫn được.


Triệu Kim Bảo bởi vì hận Thạch Tú Nương gả cho người nàng ta muốn gả, cho nên muốn trả thù Thạch Tú Nương, vì để dễ xuống tay, sau khi gả đến Đào Nguyên thôn một chút cũng không biểu hiện ra bộ dáng hận Thạch Tú Nương, thấy Khúc Hồng Bố còn chào hỏi. Tuy rằng Khúc Hồng Bố đối với nàng ta không phải rất nhiệt tình, nhưng cũng coi như quen biết, ở thời điểm Thạch Tú Nương lập gia đình lại đăng môn, thành công hạ dược cho Thạch Tú Nương, tính kế nàng ta. Vì không để cho người khác hoài nghi nàng ta làm, sau khi chuyện đó thành công nàng ta thấy Khúc Hồng Bố vẫn chào hỏi như cũ.


Khúc Hồng Bố bị Tiểu Khôi đuổi chạy từ trong nhà Sở Phong Thu ra ngoài đã nghĩ chính mình phải tìm người khác xuống tay, nghĩ tới Triệu Kim Bảo, vì giựt giây Triệu Kim Bảo, thị liền cố ý gặp mặt Triệu Kim Bảo, sau khi Triệu Kim Bảo cùng thị chào hỏi xong liền mượn cơ hội tán gẫu.


Khúc Hồng Bố người này rất ít nói thẳng, luôn lươn lẹo mười mấy câu, có thể làm cho người ta nói với thị bất mãn người kia như thế nào, lại không biết là đang nói xấu người khác.


Triệu Kim Bảo vốn hận Hà Hoa, cảm thấy nếu không phải do Hà Hoa không gả cho Dương Thạch Đầu cũng không tới phiên chính mình gả cho Dương Thạch Đầu, hận Hà Hoa gả cho Sở Phong Thu anh tuấn còn sống rất tốt, hiện tại bị Khúc Hồng Bố đổ thêm dầu vào lửa nàng ta càng hận Hà Hoa.


"Cứ như vậy, cũng liền xứng gả cho Dương Thạch Đầu."


Sau khi Khúc Hồng Bố cùng Triệu Kim Bảo tách ra, biết mình đã làm cho Triệu Kim Bảo hận Hà Hoa, hơn nữa thành công đem thù hận của Triệu Kim Bảo dẫn tới trên bụng Hà Hoa, trong lòng cao hứng rất nhiều, cũng rất coi thường Triệu Kim Bảo, đừng tưởng rằng thị nhìn không ra Triệu Kim Bảo cũng cảm thấy Sở Phong Thu rất đẹp trai, tuy rằng đó là sự thật, nhưng thị không chấp nhận được người phụ nữ khác chảy nước miếng đối với Sở Phong Thu!


Hà Hoa cũng không biết Khúc Hồng Bố không thành công liền lại tìm người khác giúp đỡ, người được tìm lại là Triệu Kim Bảo, nàng đang ở trong nhà cân nhắc chuyện kiếm tiền!


Chuyện bán rau trong nhà rất tốt, nhưng nàng cũng không vừa lòng, nghĩ lại kiếm thêm chút tiền, lần này Hà Hoa chuẩn bị bán đồ chơi do nàng thiết kế, đến
lúc đó lại nói muốn làm cho con mấy món đồ chơi, người khác cũng sẽ không hoài nghi nàng đột nhiên nghĩ ra rồi làm mấy thứ này.


Hà Hoa làm xong mấy bộ đồ lót cho đứa nhỏ, lại làm giày nhỏ, mũ quả dưa cùng đệm chăn liền bắt đầu làm búp bê nhỏ từng nghĩ trong đầu vô số lần.


Thương thị thấy Hà Hoa ở nhà làm một ít thứ kỳ quái, cũng không có hỏi, chờ thấy Hà Hoa làm xong, bà mới cầm ở trong tay xem. Tuy rằng Thương thị tuổi đã không nhỏ, nhưng vẫn thích ngay lập tức.


"Đây là cái gì a? Thật sự rất dễ thương!"


Thương thị vươn một bàn tay chọt chọt đầu bé củ cải nhỏ trong tay, nghĩ đây là một củ cải, nhưng bà không nghĩ tới củ cải có thể làm thành như vậy, có mắt có miệng, giống như một bé con, bà từng nghe nói nhân sâm đủ mấy ngàn tuổi có thể thành tinh, thành bé nhân sâm mập mạp, còn chưa có nghe tới củ cải có thể thành tinh đâu, thật dễ thương!




Mấy ngày nay nàng máy vá rất tiến bộ, nhưng lúc đầu làm búp bê nhỏ vẫn có chút cố sức, dù sao tưởng tượng là một chuyện, làm ra lại là một chuyện khác, thật vất vả làm ra một búp bê Mc Dull nhỏ, nàng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy coi như thành công. Nàng luyến tiếc mang đi bán, muốn để lại cho con mình chơi. Bất quá nghĩ đến đứa nhỏ còn nhỏ, hơn nữa về sau còn có thể làm tinh xảo hơn, cái này chỉ là luyện tập, nàng vẫn quyết định đem đi bán.


Hà Hoa hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy cái này dễ thương không? Nếu mang đi bán, có thể bán được tiền hay không?"


"Bán được tiền? Cái này không phải làm cho bé con của chúng ta chơi sao?" Thương thị nghe xong sửng sốt, bà còn tưởng rằng là Hà Hoa làm đồ chơi cho đứa bé trong bụng nàng. Bất quá đầu óc bà rất nhanh liền chuyển động, cảm thấy Hà Hoa nói mang đi bán, hẳn cũng là có thể bán đi? "Cái này nhìn rất dễ thương, hẳn là có thể bán, bất quá làm cái này quá mất công, nếu có người học làm, chúng ta cũng không còn cách nào khác ngăn cản."


Hà Hoa nghĩ rằng mẹ chồng của mình đầu óc thật đúng là linh động, bỗng chốc đã nghĩ đến sẽ có người bắt chước.


"Cho nên con nghĩ làm ra xong, để cho Phong Thu mang lên thị trấn, nhìn xem có thể tìm người bán đứt luôn hay không, chúng ta trực tiếp lấy tiền, tựa như bí phương vậy, chúng ta vẫn có thể bỗng chốc kiếm được một số tiền lớn. Đồ chơi này xem thật thú vị, nếu bán cho công tử tiểu thư nhà giàu, người kiểu này mua chúng ta khẳng định không thiệt!"


Thương thị nghe xong cảm thấy có thể làm, nghĩ thông xong, bà cảm thấy con dâu của mình thật sự là thông minh, đầu óc này nghĩ như thế nào a, có thể nghĩ ra đồ chơi dễ thương dường ấy, còn nghĩ đến chuyện mang đi bán lấy tiền, mình cùng con trai thực sự có phúc khí, nhà này có Hà Hoa thật có phúc khí.


Hà Hoa bị Thương thị khen, da mặt tuy rằng đã không tệ, nhưng vẫn có chút thẹn thùng.


Sở Phong Thu nhìn bé củ cải này xong cũng cảm thấy thật đáng yêu, hắn cũng cảm thấy có thể bán kiếm tiền, không đợi Hà Hoa nói muốn bán ở thị trấn kiếm số tiền lớn, hắn liền đề xuất trực tiếp bán đứt cho người mua luôn (kiểu bán bản quyền ấy), hắn cũng không phải giống Thương thị nghĩ sẽ có người bắt chước mà là cảm thấy nếu nhà mình làm ra từng cái một đem bán sẽ làm vợ mệt nhọc, nếu mẹ của mình cũng cùng làm, ngay cả mẹ cũng mệt, hắn cũng không muốn hai người thân nhất của mình mệt mỏi.


Hà Hoa cười nói với hắn ý nghĩ của chính mình, nói lại làm vài loại búp bê, để cho hắn mang lên thị trấn tìm người bán.


Sở Phong Thu gật đầu, nói Lưu gia trên trấn liền có loại buôn bán này, hơn nữa nhà bọn họ vẫn là một bàng chi gia tộc, tuy rằng Lưu lão gia là một tú tài, nhưng buôn bán nhà ông ta làm rất lớn. Hắn từng làm công cho Lưu gia, biết người một nhà Lưu lão gia coi như là công bình, hắn lại từng làm công cho ông ta, nếu đi tới nhà ông bán thử đầu tiên, nếu thành công hẳn là kiếm không ít so với đi thị trấn.


Hà Hoa nói: "Vậy cảm tình tốt! Phải đi Lưu gia hỏi trước đi!"


Hà Hoa nghĩ Lưu gia ở tại thôn trên trấn, nếu thông qua lần buôn bán này có thể quen biết cùng Lưu gia, cũng coi như quen biết với đại nhân vật, cho dù nàng không có tâm tư nịnh bợ, nhưng nhiều phương pháp luôn tốt, tại triều đại này, bọn họ – tiểu dân chúng bình dân, luôn muốn quen biết một ít núi dựa vào mới tốt, tránh cho đến lúc gặp phải chuyện lớn lại luống cuống.


Thương thị thấy con dâu làm búp bê rất dễ thương, cũng suy nghĩ một phen, phải nói đầu óc Thương thị cũng thực thông minh, xem búp bê Hà Hoa làm được, đầu óc bà tựa như có một cái chìa khóa mở ra, cũng nghĩ ra hai loại búp bê thật đáng yêu.


Hà Hoa thật sự bội phục mẹ chồng của mình, nghĩ người phụ nữ có diện mạo, tính khí tốt, tay chân lanh lẹ, lại khéo léo, tâm tư cũng linh động như Thương thị thật sự là khó tìm, Sở Tuấn Tài còn không quý trọng, về sau ông ta sẽ hối hận!


Hai mẹ con rất nhanh liền làm ra vài dạng búp bê, bao bên ngoài thành một gói đồ, để thời điểm Sở Phong Thu đi Lưu gia làm thợ phụ thuận tiện mang đi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play