Trương Xuyên và Lý Hương Chi đều đau nữ nhi, chẳng những vay tiền để cho nữ nhi xây nhà, biết bọn họ mua một mảnh đất hoang tuy rằng cảm thấy bọn họ tiêu tiền hoang phí, nhưng vẫn chạy tới giúp đỡ giẫy cỏ cuốc đất, liền ngóng trông chỗ này có thể không chịu thua kém tạo ra chút lương thực, đừng làm cả nhà nữ nhi bị đói, càng đừng làm cho mấy người trong thôn xem náo nhiệt.

Trương Đại Khuê vốn cũng đến hỗ trợ, chính là hắn mới đến nửa ngày, Tôn Lan Thảo bỏ chạy đi tới náo loạn, đơn giản là Trương Đại Khuê từ chối làm công nhật kiếm tiền.

Hà Hoa liền kiên trì nói với Trương Đại Khuê nếu có việc làm thì không cần đến, nếu như vậy, Sở Phong Thu cũng không cần đi ra ngoài làm thợ phụ nữa.

Trương Đại Khuê tự nhiên không thể để cho Sở Phong Thu cũng từ chối làm công, trong nhà muội muội bây giờ còn thiếu tiền, lại mua miếng đất này tám chín phần không trồng được lương thực, đến lúc đó liền chỉ trông chờ vào tiền Phong Thu kiếm ra ăn cơm mặc đồ, sao có thể mặc kệ? Cho nên hắn cũng sẽ không đến, nghĩ đi ra ngoài kiếm tiền đến lúc đó trong tay có tiền cũng có thể giúp đỡ trong nhà muội muội một chút.

Ở vài người nỗ lực, miếng đất này cuối cùng phát hết cỏ, cũng xới đất một lần, nên bắt đầu quyết định trồng cây gì.

Hà Hoa đã sớm nói mình tính toán trồng rau xanh, nàng chỉ cần nửa mẫu, nghĩ nếu trồng nửa mẫu là đủ rồi, còn lại vẫn nên trồng lương thực đi, dù sao người trong nhà ăn cơm, cũng không thể toàn dựa vào việc đi mua? Vả lại bỗng chốc nói muốn trồng rất nhiều rau xanh, người khác hỏi nàng vì sao trồng nhiều như vậy, chẳng lẽ nàng nói muốn trồng để bán sao? Người khác sẽ cho rằng nàng điên rồi, dù sao miếng đất này thật sự không tốt lắm, thu hoạch đều lao lực, huống chi trồng rau xanh? Lại nói cho dù trồng được, chẳng lẽ còn có thể so sánh ăn ngon hơn rau nhà người khác? Còn có thể bán hết sạch? Nếu không phải chính bản thân nàng biết mình có dị năng làm cho rau xanh phát triển tốt hơn, chính nàng cũng biết con đường này không thể thực hiện được, nói sự thật sẽ bị người ta cảm thấy thèm tiền muốn điên rồi.

Sở Phong Thu và Thương thị đều đồng ý, bọn họ nghĩ chuyện này không tốt, thu hoạch lương thực cũng không nhiều, rau xanh khẳng định cũng phát triển không tốt, vậy đến lúc đó nửa mẫu rau xanh đều không biết có thể phát triển thành cái dạng gì, có lẽ miễn cưỡng đủ ăn thôi.

Hà Hoa được người trong nhà ủng hộ, liền bắt đầu suy nghĩ trồng loại rau gì.

Thời đại này các giống rau đã rất nhiều, dưa chuột, cà chua, cà tím, khoai tây tất cả đều có, thậm chí ngay cả tên đều giống nhau. Hà Hoa cảm thấy có phải có tiền bối xuyên không nào đó đã đem mấy thứ này tiến cử hay không, đương nhiên chuyện này nàng không có biện pháp biết được đáp án, bởi vì nàng không xem qua sách ghi lại chuyện này.

Nói đến sách, Hà Hoa còn có chút may mắn, vì thân thể nguyên chủ cư nhiên xem như một người nửa mù chữ, nhận thức một ít chữ, tất cả đều là từ chỗ Triệu Kim Nguyên học được. Hà Hoa nghĩ chuyện này có thể là chuyện duy nhất mình nên cảm tạ Triệu Kim Nguyên, nếu không nàng còn phải giả vờ chữ to không biết.

Hà Hoa nghĩ cái gì đều trồng một ít, như vậy đến lúc đó cũng dễ bán, cho dù bán không được, nàng cũng có thể làm thành rau muối hoặc là tương hoa quả.

Tóm lại, Hà Hoa cảm thấy mình trồng rau để bán nhất định sẽ không lỗ vốn, đời trước nàng chỉ có dựa vào cách này làm giàu, tại thời đại kia các loại rau dưa bay đầy trời, nàng đều có thể tìm ra một con đường, huống chi tại triều đại này chuyện buôn bán rau xanh rất ít? Chỉ cần có người dùng bữa, rau xanh của nàng liền nhất định có thể bán ra ngoài!

Sở Phong Thu cũng đang làm xong một phần công nhật, lĩnh tiền công, liền mua hạt giống bắp cùng hạt giống các loại rau xanh, đồng thời còn ôm trở về một con cún.

Cún con này cũng vừa mới cai sữa, lông màu xám, một cục nho nhỏ, đi còn chưa vững, tuy rằng không mập mạp lắm, nhưng lông xù thập phần đáng yêu.

"Ai nha, thật đáng yêu, lại đây, để cho ta ôm nào."

Hà Hoa thấy một cục bông nho nhỏ, tâm đều hóa thành một vũng nước.

Cún con kia cũng cơ trí, vừa nghe thấy Hà Hoa kêu, lập tức bập bẹ kêu, mắt to ngập nước chiếm non nửa khuôn mặt nhìn Hà Hoa, lăn vòng chạy về phía Hà Hoa.

Hà Hoa vừa thấy hận không thể lập tức bổ nhào qua bắt nó ôm lấy xoa xoa, bị Thương thị ngăn cản.

"Đừng nóng vội, cẩn thận bụng. Con đứa nhỏ này, đều sắp làm mẹ rồi, lại thích chó con đến thế."

Thương thị buồn cười giữ chặt Hà Hoa, sau đó đi qua ôm lấy cún con kia, cẩn thận nhìn xem, trong lòng nghĩ bề ngoài thật đúng là làm người thích.

Hà Hoa thấy mẹ chồng đem cún con ôm vào trong ngực, lập tức đi qua nói: "Mẹ, để cho con ôm với."

Thương thị nói: "Con đừng bế, trong bụng con có em bé. Mẹ ôm, con xem là được, sờ sờ cũng được rồi."

Hà Hoa nhìn bụng mình đã hơi hơi nhô lên, chỉ có thể buông tha ôm cún con, ở bên cạnh Thương thị nhìn cún con.

Sở Phong Thu thấy mẹ của mình cùng vợ đều thích cún con, đem hắn ném tới một bên không để ý, không khỏi nghĩ chẳng lẽ chính mình còn không bằng cún con này sao? Đương nhiên, hắn cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, không đến mức ghen tuông cùng một con cún, lại nói hắn cũng rất thích cún con này, đây tự mình hắn chọn mang về.

Thương thị hỏi Sở Phong Thu nghĩ như thế nào lại ôm một con cún mang về.

Sở Phong Thu nói: "Nhà chúng ta ở nơi này khá hoang vắng, nuôi con chó để giữ nhà. Nhà mà con xin chó kia chó mẹ rất lợi hại, lần này chỉ sinh ba cún con, đã có hai nhà xin trước rồi, may con xin kịp, nếu không sẽ không còn. Bất quá con xem tiểu gia hỏa này khá hiền lành, cũng không biết về sau có thật sự lợi hại như cha mẹ nó hay không."

Sở Phong Thu liền nói mẹ và vợ yêu thích nó thế thì đừng dạy dỗ thành một con chó chỉ biết ăn, ngủ, chơi đùa chung quanh là được.

Thương thị cảm thấy nuôi con chó giữ nhà là đúng, bà cũng không lo lắng con chó này về sau không dữ tợn, chỉ cần biết sủa là được, chẳng lẽ còn muốn nó cắn người sao? Kẻ trộm đồ cho dù không phải người trong thôn cũng ở phụ cận, hương thân quê nhà, cắn ai cũng không tốt, dọa dọa là được.

Hà Hoa cũng nghĩ giống Thương thị, nàng thậm chí cảm thấy con chó này đáng yêu lắm, làm sủng vật cũng có thể, dù sao về sau nàng sẽ kiếm tiền nhiều hơn, không sợ nuôi không nổi một con chó.

Sở Phong Thu thấy mình nói xong hai người phụ nữ trong nhà vẫn vây quanh đùa giỡn với cún con, cười lắc đầu, cảm thấy loại thời khắc này thật sự rất hạnh phúc.

Cún con cuối cùng được Hà Hoa gọi là Tiểu Khôi, đơn giản vì lông của nó màu xám, tên rất trực tiếp đơn giản, nhưng rất xứng với cún con đáng yêu, liền cảm thấy tên này thật sự rất đáng yêu, rất chuẩn xác.

Người một nhà bận rộn đem hạt giống gieo trồng, có lẽ là ông trời hỗ trợ, vừa mới gieo xong, không đợi bọn họ tưới nước, trên trời đã đổ mưa nhỏ. Trời mưa không lớn, sẽ không cuốn trôi hạt giống, nhưng cũng đủ ướt hết đất, vừa vặn có thể để cho hạt giống đủ ẩm nảy mầm.

Trong thôn còn có người nói cả nhà Sở Phong Thu vận khí tốt, lúc này vừa gieo hạt giống xuống cũng không cần tưới nước, nhưng bọn họ vẫn cứ cho rằng miếng đất này không thể thu hoạch được gì, đến lúc đó chờ xem cả nhà bọn họ sầu mi khổ kiểm. (mặt mày rầu rĩ)  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play