Điền Hữu Tài vừa nghe Sở Phong Thu muốn mua mảnh đất phía tây thôn ngay sát bờ sông làm nhà có chút kinh ngạc, lại vừa nghe hắn còn muốn mua miếng đất hoang kế bên liền càng kinh ngạc hơn.

"Phong Thu, cháu suy nghĩ kỹ lại đi."

Điền Hữu Tài vẫn nhắc nhở một câu.

Phía tây thôn sát bờ sông kia luôn luôn hoang vắng, có người muốn mua nhà cũng không nguyện ý mua nơi đó, không phải nơi đó không tốt, chính là rất không tốt. Tuy rằng nói sát bờ sông thì không lo thiếu nước, nhưng dựa vào bờ sông vừa đến mùa hè rất nhiều muỗi, đến mùa đông so với những nơi khác lạnh hơn vài phần, thanh tĩnh là thanh tĩnh, nhưng nông dân phần lớn đều muốn ở chỗ náo nhiệt, cho nên thanh tĩnh này cũng không phải là ưu điểm. Hơn nữa hiện tại mọi người đều muốn xây nhà ở phương bắc thôn, như vậy có thể gần đường đi từ thôn lên trấn hơn, cho nên mảnh đất bờ sông này luôn luôn hoang vắng.

Sở Phong Thu chọn xây nhà ở đó cũng không có gì, dù sao nhà bọn họ vừa phát sinh chuyện kia, muốn ở nơi hẻo lánh chút tránh lời ra tiếng vào cũng là bình thường, chính là mua thêm miếng đất bên cạnh kia thì thật sự làm cho người ta không hiểu.

Điền Hữu Tài luôn luôn cho rằng miếng đất hoang kia sẽ mãi thế, hoặc là đến lúc đó trong thôn không còn nơi xây nhà, nơi đó liền xây nhà, kết quả Sở Phong Thu muốn mua. Chẳng lẽ trong tay không có ruộng, muốn trồng trọt ở nơi đó? Bọn họ không luẩn quẩn trong lòng như vậy đi, dù sao miếng đất kia cũng chưa từng có người tới khai phá.

Đất bạc màu là một chuyện làm khó người ta, mấy năm nay cũng không phải không có người đi thử trồng vài thứ ở mảnh đất kia. Trưởng thôn cho phép, trước để cho miễn phí một năm, cảm thấy có thể làm thì mua đất, nhưng sau khi một ít người thất bại, liền không có người thử nữa, nhà ai có thời gian rỗi đều tình nguyện dùng sức lực làm ruộng ở nhà mình có thể đánh ra lương thực, mà không phải chạy tới ruộng bạc màu không trồng được cây gì này.

Một mảnh đất như vậy, Sở Phong Thu muốn mua? Chuyện này không phải đem tiền trong tay vứt đi sao?

Sở Phong Thu nói: "Điền thúc, cháu thật sự muốn mua miếng đất kia. Thúc liền bán cho cháu đi, cháu thử xem, thật sự không được, chờ về sau cháu có con, ở nơi đó xây nhà, coi như mua nhà trước, dù sao mảnh đất kia cũng không xa, mua sớm cũng giống nhau, trong lòng cháu rất kiên định, tránh cho bị người khác nhớ thương mua rồi lúc đó cháu còn phải ở cách xa con cháu."

"Thằng nhóc này, nghĩ quá nhiều! Sắp làm cha thật sự là suy nghĩ quá nhiều!"

Điền Hữu Tài cười nói, cảm thấy Sở Phong Thu nói cũng có đạo lý. Hà Hoa hiện tại hoài thai, xem Sở Phong Thu đau vợ, về sau nói không chừng lại sinh thêm vài đứa, đến lúc đó mảnh đất hoang thật đúng đủ làm nhà cho vài đứa con.

Sở Phong Thu cười cười.

Điền Hữu Tài nghĩ nghĩ nói: "Vậy đi, mảnh đất kia vốn cũng muốn đổi thành đất xây nhà để bán. Cháu muốn mua mảnh đất kia để xây nhà, nhưng lại không thể lập tức xây nhiều phòng, còn muốn thử trồng trọt trước. Nếu không như vậy đi, cháu muốn mua mảnh đất kia liền ấn giá bán đất xây nhà mà tính, đến lúc đó thời điểm cháu đi quan phủ làm thủ tục cũng ghi thành đất xây nhà, tránh cho trở thành ruộng đến lúc đó còn thu tiền thuế của cháu."

Nguyên nhân vì mảnh đất kia trồng trọt không ra lương thực đến thời điểm còn phải nộp thuế, cho nên không có người mua, biến thành một mảnh đất hoang, hiện tại Sở Phong Thu muốn mua, Điền Hữu Tài nghĩ vẫn nên bán nhân tình, trở thành bán đất xây nhà, muốn xây nhà hay trồng trọt, ai cũng không xen vào.

Cái gọi là đất xây nhà, kỳ thật chỉ là một mảnh đất mặc kệ là đang làm gì, chỉ cần mảnh đất kia tới tay, ngươi ở nơi đó làm gì đều được, làm cái hố cũng không có người quản.

Sở Phong Thu nghe xong cười nói lời cảm tạ với trưởng thôn, ý định của hắn chính là như thế.

Thương thị và Hà Hoa nghe nói xong cũng thật cao hứng, nghĩ nhân tình này của trưởng thôn bọn họ sẽ nhớ kỹ. Phải biết rằng mảnh đất kia hiện tại tuy rằng là một mảnh đất hoang, nhưng nếu trưởng thôn không mở miệng, cũng đừng muốn làm thành đất xây nhà mà mua.

Trưởng thôn mang theo người cùng đám người Sở Phong Thu đi, chỗ xây nhà phải tốn một lượng bạc, còn lại tính theo đất xây nhà, có bốn mẫu, đất xây nhà giá hơn giá ruộng, phải tám lượng bạc. Như vậy mua một lúc liền chín lượng bạc, vượt qua dự toán.

Người trong thôn rảnh rỗi ở bên cạnh vây xem, vừa nghe giá này, đều cảm thấy cả nhà Sở Phong Thu bị choáng váng.

Một chỗ hoang vắng như vậy, lại tốn hết tám lượng bạc, thật sự là không có lời. Trồng lương thực không được, tương lai chỉ có thể xây nhà, nhưng xây nhà cũng không mắc đến như vậy, hơn nữa nơi kế bên sông cũng không phải thật tốt, tương lai các con cũng không nhất định thích, nói không chừng sẽ trách bọn họ làm cha mẹ vì muốn con cái sống gần bên người mà phí tiền mua địa phương đó.

Vợ Loan Mộc nghe đến mấy lời nhàn ngôn toái ngữ này bỏ chạy đến nói cho Thương thị cùng Hà Hoa, hỏi bọn họ có nên suy nghĩ một chút nữa hay không.

"Đứa nhỏ này không nhất định sẽ muốn ở cùng nhau, xem thôn chúng ta bao nhiêu nhà cốt nhục sống gần nhau mỗi ngày đều làm ầm ĩ a, vừa nghe đến động tĩnh lại nhớ thương, đến lúc đó ngươi ăn thịt không lẽ không cho bọn họ, ngươi sống cùng con trai con dâu nào thì con trai con dâu đều không vừa ý. Cho nên gần không nhất định tốt. Lại nói trong tay các ngươi hiện tại cũng không bao nhiêu tiền, xài nhiều tiền thế đi mua đất xây nhà trước tiên, thật sự là tiêu tiền bậy."

Vợ Loan Mộc cảm thấy chính mình thật sự đã tận tình khuyên bảo a, nghĩ làm cho cả nhà bọn họ suy nghĩ lại.

Thương thị và Hà Hoa lại cám ơn nàng quan tâm, không thay đổi chủ ý.

Hà Hoa nói: "Ta liền thích thanh tĩnh, đến lúc đó một mảnh lớn nơi đó tất cả đều là nhà của chúng ta, rất thanh tĩnh a. Lại nói, ta cũng không tin không trồng trọt được gì, ta chịu khó chút, khẳng định có thể có thu hoạch."

Vợ Loan Mộc thấy vẻ mặt biểu cảm kia của Hà Hoa "Người khác không được không có nghĩa là ta không được", thật sự không lời nào để nói, nàng lại quay đầu nhìn Thương thị.

Thương thị nói: "Không có việc gì, đến lúc đó cùng lắm thì ta nuôi thêm mấy con gà, nuôi ở trong sân, gà kia đều tự tìm thức ăn trên mặt cỏ, ta đỡ mắc công cho ăn, mỗi ngày thu trứng gà là được."

Khóe miệng Vợ Loan Mộc co rút, nàng cảm thấy Thương thị nói như vậy chính là đang nuông chiều con trai con dâu, không phản đối bọn họ phá sản tiêu tiền. Nàng không khỏi nghĩ người mẹ chồng này thật tốt a, tuy rằng mẹ chồng của mình cũng không tệ nhưng vẫn không bằng Thương thị.

Người trong thôn nghị luận chuyện này, có người nói đám người Sở Phong Thu ngốc, lúc trước nhiều người trồng thử qua nhiều loại cũng không thu hoạch được gì, bọn họ còn không hết hy vọng, thật sự là hảo ngôn nan khuyên (dễ nói khó khuyên) quỷ chết tiệt. Cũng có người cảm thấy đám người Sở Phong Thu không ngốc, hẳn là có ý tưởng khác nhưng lại đoán không ra, chỉ có thể đoán. Sau đó sẽ trợn tròn mắt xem bọn họ tính toán tương lai làm cái gì trên mảnh đất kia.

"Thật sự là phá của a! Phá của!"

Sau khi Sở Tuấn Tài nghe được nhíu mày mắng.

Sở Đại Bảo nói: "Cha, trong tay bọn họ thế nào có nhiều tiền đến thế? Con nghe nói mua hết chín lượng bạc đó! Chín lượng bạc a! Hừ, lúc trước con bị thương, bọn họ cũng chưa xuất ra nhiều tiền! Thật sự không đem con trở thành người một nhà a!"

Sở Tuấn Tài nghe xong cũng sắc mặt rất khó nhìn.

Khúc Hồng Bố nghĩ tuy rằng đoạn thân, nhưng vẫn đừng thù càng thêm thù nữa, nếu không về sau thị thấy Sở Phong Thu còn nói chuyện với hắn thế nào?

Cho nên liền tìm lý do, nói khẳng định là mượn tiền, còn nói khẳng định là Hà Hoa khuyến khích. Nói như vậy, trong lòng thị càng hận Hà Hoa, nghĩ Thương thị và Sở Phong Thu đối với Hà Hoa tốt quá, hiện tại bọn họ người một nhà ở cùng nhau, Hà Hoa không biết có bao nhiêu hạnh phúc.

Đám người Sở Tuấn Tài nghĩ có thể là như vậy, cũng sẽ không nghĩ nhiều, bọn họ cũng không có thời gian quản chuyện đám người Sở Phong Thu, bọn họ đang vội vàng đem Liễu Thúy Cầm thú vào cửa đây!  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play