"Mẹ, sao mẹ lại cho Hà Hoa ăn trứng gà? Lúc ăn sáng nó mới ăn mà! Thân mình con mấy ngày nay cũng bị bệnh, mẹ cũng chưa cho con ăn một quả trứng gà nào!" Giọng nói Tôn Lan Thảo vừa bén nhọn vừa lớn. Hà Hoa ở trong phòng buông việc trong tay, khẽ nhíu mày.

Lý Hương Chi đau lòng khuê nữ bị thương cổ họng không thể ăn cơm cùng dưa muối, sợ nàng luôn ăn cháo thân thể càng yếu, liền mỗi ngày canh trứng cho nàng ăn, trừ bỏ khi ăn cơm làm cho nàng một chén, thấy khi nàng khát cũng sẽ đi nấu một chén. Bình thường Tôn Lan Thảo luôn chạy đi hoặc là trốn ở trong phòng nên cũng không thấy được, hôm nay thấy được nên không vui, nghĩ một ngày ăn vài quả trứng gà, nhưng thị còn chưa được ăn một quả, bà già này thật sự là bất công!

Lý Hương Chi vốn không thích Tôn Lan Thảo, lần này khuê nữ thắt cổ một phần cũng do Tôn Lan Thảo châm chọc không ít, bà đang tức một bụng, Tôn Lan Thảo chẳng những không sốt ruột lo lắng vì chuyện Hà Hoa thắt cổ, còn dám bởi vì Hà Hoa ăn vài quả trứng gà liền ồn ào, Lý Hương Chi nếu không luyến tiếc trứng gà và cái chén trong tay thật muốn đem cái chén trong tay ném vào mặt thị.

"Ta nhìn ngươi luôn nôn nóng chạy ra ngoài, một chút bệnh tật cũng không thấy, lại ăn trứng gà còn không phải mỗi ngày càng kêu to không dứt sao?! Quần áo Đại Khuê không phải vừa thay ra sao? Ngươi còn không nhanh đi giặt sạch đi!"

Hà Hoa chính nghe mẹ chồng – nàng dâu ầm ỹ, lắc lắc đầu, thật là gia đình không yên, sau lại có chút muốn cười, mẹ cuối cùng vẫn là người mạnh mẽ, có thể cùng Tôn Lan Thảo đối nghịch, tuy rằng để cho người không biết chuyện vừa nghe cảm thấy giống một mẹ chồng ác độc, nhưng vẫn tốt hơn so với bị con dâu ác nghiệt khi dễ thành một mẹ chồng đáng thương. Cho nên, ầm ỹ liền ầm ỹ đi, để cho Tôn Lan Thảo làm ầm ĩ trước, nàng ta tốt nhất đừng làm cho mình bắt được nhược điểm, nếu không nhất định đem nàng ta hưu đuổi ra cửa! Nàng có thể nuôi lớn cả em trai cùng em gái, cũng không phải là người để người khác khi dễ!

"Để cho Hà Hoa đi giặt! Đều nằm thời gian lâu như vậy, còn nghỉ cái gì mà nghỉ? Con thấy chính là trong lòng không thoải mái, còn có khí lực làm vài chuyện lặt vặt! Mẹ đừng quá sủng nó, do mẹ rất sủng nó nên nó mới hay giận dỗi như vậy! Mẹ còn cho nó ăn trứng gà, nếu khuê nữ con dám ở trong nhà thắt cổ, con cho nó chết luôn, còn ở đó mà ăn trứng gà! Ăn cái rắm đi!"

Tôn Lan Thảo nói, trong nhà này trứng gà bị mẹ chồng cất ở trong phòng, thị muốn ăn vụng một quả đều không được, thấy Lý Hương Chi bưng một chén trứng gà cho Hà Hoa, nghĩ đây chính là quả trứng gà thứ hai hôm nay, lúc trước thị không ở nhà khẳng định cũng là như thế! Nghĩ như vậy trong lòng sao có thể không tức giận chứ? Nên mới nói chuyện khó nghe như vậy.

"Ngươi mới ăn cái rắm! Gà này là ta nuôi, có bản lĩnh ngươi cũng nuôi đi! Ngươi còn chưa cho đàn gà này ăn một lần, trứng gà cũng cho ngươi ăn không ít, hiện tại thân mình Hà Hoa không tốt, ăn thêm mấy quả thì thế nào?"

Lý Hương Chi giận, gặp vẻ mặt Tôn Lan Thảo còn không phục, bộ dáng khó chịu, mắng: "Lại nói, khuê nữ của ta, ta nguyện ý sủng! Có bản lĩnh ngươi cũng sinh một khuê nữ để sủng đi! Ngươi còn nói sẽ tự tay giết chết khuê nữ đó, nhưng trước hết ngươi cũng phải có một khuê nữ đã! Đều gả vào ba năm, ngay cả một quả trứng cũng không sinh ra được, còn có mặt mũi nói nữa hả? Ngươi sống thoải mái quá, cũng không sợ đem mông ngồi chai ra, ngươi, đồ đàn bà lười biếng! Lại cứ như vậy, ta sẽ cho Đại Khuê nhà ta hưu ngươi!"

Lời nói này khá tàn nhẫn, Lý Hương Chi tuy rằng là người lợi hại, nhưng cũng không lấy chuyện Tôn Lan Thảo không sinh con để kích thích, nhưng hôm nay có thể thấy được có bao nhiêu tức giận.

Mặt Tôn Lan Thảo sưng lên tím hồng, lớn tiếng nói:

"Mẹ, bây giờ mẹ còn che chở nha đầu đáng chết đó! Nàng trộm đồ lại đánh người, hiện tại bị người từ hôn, còn có mặt mũi thắt cổ, để cho da mặt chúng ta tước một tầng lại một tầng, con ngay cả về nhà mẹ đẻ cũng không dám, càng đừng nói ra cửa, mẹ còn không cho con nói hai câu xả giận sao? Bà muốn hưu ta liền hưu ta đi, bất quá đến lúc đó cũng đừng trách ta đem chuyện của Hà Hoa truyền mười dặm tám thôn đều biết đến! Ta khẳng định cũng để cho Đại Khuê rốt cuộc thú không được người khác!"

"Được rồi, ngươi thích truyền liền truyền đi, dù sao ngươi cũng truyền không sai biệt lắm."

Hà Hoa từ trong phòng đi ra, mắt lạnh nhìn Tôn Lan Thảo.

Hà Hoa thực sự không thích cô gái này, Hà Hoa hiện tại cũng không thích cô gái này, bởi vì nếu không phải cô gái này, có lẽ tiểu thôn cô Hà Hoa cho dù có khó chịu, cũng sẽ không thắt cổ, Hà Hoa thắt cổ có một phần nguyên nhân chính là vì người đàn bà chanh chua nói chuyện rất kích thích người này. Thay thế Hà Hoa sống lại, nàng đương nhiên sẽ không thích Tôn Lan Thảo, nhưng không đồng ý để cho Lý Hương Chi vì chính mình đi cãi nhau với ả ta, kéo Lý Hương Chi một phen, nói: "Mẹ, ta đừng để ý nàng ta, ầm ỹ lỗ tai lại đau, cổ họng mẹ cũng đau, còn không bằng hai mẹ con chúng ta cùng nhau nói chuyện phiếm đi."

Lý Hương Chi bị Lan Thảo làm tức giận, đang chỉ vào mặt thị chuẩn bị mắng, nghe thấy khuê nữ nói, nói với nàng: "Hà Hoa, con đừng sợ nó, nó làm tẩu tử nếu dám ở bên ngoài nói hươu nói vượn, mẹ liền thực cho ca con hưu nó! Nó nếu dám làm hại ca con lấy vợ không được, mẹ khiến cho cả nhà các ca ca nó thê ly tử tán (vợ con ly tán), nhìn đến lúc đó nhà mẹ đẻ nó sẽ làm gì nó!"

Hà Hoa cười nói: "Mẹ, con mới không sợ nàng ta, con ngay cả chết còn không sợ, còn có thể sợ nàng ta sao? Nàng ta nếu đem con chọc nóng nảy, con liền mang theo nàng ta cùng đi chết, dù sao con sống đủ rồi, cũng không biết nàng ta sống đủ chưa đấy!"

Hà Hoa loan khóe miệng nhìn Lan Thảo.

Tôn Lan Thảo bị Hà Hoa nhìn chằm chằm, không biết thế nào liền cảm thấy có chút sợ hãi, nghĩ tới cô em chồng này cũng đã chết một lần rồi, chính mình đem nàng bức nóng nảy, sẽ bằng mọi giá giết chết mình sao? Không được đâu! Thị còn chưa có sống đủ mà!

Lý Hương Chi nói với Tôn Lan Thảo: "Còn đứng làm cái gì? Còn không đi đem quần áo Đại Khuê giặt sạch đi? Nào có người nào làm vợ như ngươi, mỗi ngày chỉ lo ăn uống lười làm, việc nhà không thấy ngươi mó tay vào, ngươi còn không quản chuyện của chồng nữa sao? Liền đem ngươi hưu cũng không có gì không đúng!"

"Nước lạnh như vậy, chờ ăn cơm xong trời ấm lại đi giặt!" Tôn Lan Thảo cũng không dám lại ầm ỹ, tuy rằng ngoài miệng thị nói không sợ bị hưu, còn biết có chừng có mực, vạn nhất chọc nóng nảy đem thị hưu thực, chỉ bằng sở tác sở vi (việc, hành động đã làm) mấy năm nay của thị, như Lý Hương Chi nói, đem thị hưu cũng không có gì không đúng.

"Đồ đàn bà lười biếng!"

Lý Hương Chi thấy Tôn Lan Thảo đi vào trong nhà, tức giận mắng một tiếng, cầm tay Hà Hoa vào nhà.

Ngày hôm qua Trương Xuyên đi chợ mua một mảnh vải cho khuê nữ làm bộ đồ mới, hiện tại đã cắt xong, Hà Hoa đang tự mình làm, may mà khi ở hiện đại lớn lên ở nông thôn, cũng động qua châm tuyến, nếu không cho dù có trí nhớ của thôn cô Hà Hoa nói không chừng ngón tay cứng ngắc, châm ra vài cái lỗ.

"Mẹ, về sau đừng làm trứng gà cho con nữa, con đã khỏe rồi." Mấy ngày nay Hà Hoa đã có thể nói chuyện, chính mình cảm thấy sinh long hoạt hổ, nhưng người trong nhà vẫn cảm thấy nàng vẫn chưa khỏe, trừ bỏ để cho nàng làm chút châm tuyến, còn những thứ khác cũng không để cho nàng chạm vào, lại đưa canh trứng gà tới không ngừng. Hà Hoa đã khỏe lại rồi, lại ăn trứng gà liền cảm thấy không tốt, dù sao trong nhà chỉ có mình nàng ăn trứng gà, mà trứng gà này vẫn là thứ rất quý giá ở trong nhà, có thể cầm đổi tiền tiêu vặt hoặc là mấy thứ thiết yếu trong cuộc sống.

Lý Hương Chi nói: "Khỏe cái gì? Trên cổ còn có dấu bầm mà, chờ dấu bầm tan hết lại thì không ăn."

"Đã không đau, liền một chút dấu bầm, nghĩ ngày mai hẳn là cũng tan hết. Mẹ, đừng cho con ăn trứng gà nữa, khi nào bị thương sẽ ăn nữa, nếu về sau khuê nữ của mẹ nhìn thấy trứng gà liền muốn nôn, thì thật đáng thương!" Hà Hoa chỉ có thể làm nũng, tuy rằng cuộc sống này mỗi ngày chỉ có dưa muối mà có bát canh trứng là chuyện rất hạnh phúc, nhưng thấy nhà này trứng gà rất quý giá, hay là thôi đi.

Lý Hương Chi bị Hà Hoa mân cái miệng nhỏ nhắn, sầu mi khổ kiểm (mặt mày buồn khổ) chọc nở nụ cười, nói: "Được, không cho con ăn nữa! Nha đầu kia, mẹ biết con hiểu chuyện. Ai, con đã biết cách chọc cười, thật sự là cái gì đều phóng tâm, mẹ cuối cùng yên tâm."

Hà Hoa gật đầu nói: "Mẹ yên tâm đi, về sau con sẽ sống thật tốt, để cho Triệu gia kia phải hối hận!"

Lý Hương Chi cầm tay Hà Hoa nói: "Đúng, ta phải sống thật tốt, Triệu gia kia về sau nhất định phải hối hận!"

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Lý Hương Chi lại sầu, hôn sự của khuê nữ phải làm sao bây giờ đây, bị Triệu gia hủy thành như vậy, nhà ai nguyện ý muốn lấy một nàng dâu vừa trộm đồ lại đánh người đây? Hơn nữa chuyện sau này Hà Hoa thắt cổ cũng không giấu giếm được, bà nghe người khác nhàn ngôn toái ngữ(lời nhàn rỗi phiền toái, nói chung là tin đồn, ở trong đây ý chỉ lời bàn tán), có người đồng tình Hà Hoa, cảm thấy Hà Hoa thật sự bị oan uổng, nhưng còn có người ta nói Hà Hoa là vì xấu hổ, nói cái gì nàng dâu cứ im lặng liền thắt cổ như vậy cũng không thể thú, nếu không lấy về nhà sẽ ô uế gia đình thì làm sao bây giờ! Những lời này làm Lý Hương Chi tức chết đi được, nhưng làm những người khác im miệng cũng không thể làm cho người ta không thể nghĩ như vậy, hôn sự của khuê nữ thật đúng là khó khăn!

Nếu qua hai ba năm nói không chừng việc này có thể chậm rãi bình thản im ắng, nhưng năm nay Hà Hoa mười sáu, qua hai ba năm lại thành thân sẽ thành gái lỡ thì, hơn nữa người ta vừa hỏi thế nào đều lớn tuổi như vậy còn chưa có gả, chuyện trước kia cũng giấu giếm không được, làm cho gả không tốt, gả xa càng không được, người trong nhà càng lo lắng.

Lý Hương Chi đem sầu lo này nói với chồng cùng con trai, hai người cũng đều rất là lo lắng, nhưng bọn họ là đàn ông, loại chuyện này cũng thật đúng là không biết làm sao bây giờ.

Ngay lúc ba người Trương gia đang phát sầu, có người tới cửa nhắc tới hôn sự của Hà Hoa, mà không phải chỉ có một nhà đến.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play