Sở Phong Thu mang theo Hà Hoa dạo một vòng mấy con đường náo nhiệt, Hà Hoa đông xem tây xem, đem tất cả ý tưởng buôn bán này nọ đều cân nhắc qua, suy nghĩ xem nhà mình về sau có thể sử dụng biện pháp gì để kiếm tiền.

Làm y phục?

Hà Hoa thấy tuy rằng mình biết may vá, nhưng sẽ không thể thiết kế y phục được, bình thường nàng xem mấy phim cổ trang trên tivi cũng chỉ là nhìn cho biết, y phục ở đây nàng thấy tất cả đều xinh đẹp. Chỉ nhớ một ít kiểu dáng đại khái, còn không biết thế giới này đã lưu hành chưa nữa, nếu lưu hành rồi, mấy ý tưởng của nàng không bán được tiền còn bị người đuổi tới? Nàng có thể vẽ ra một ít nhân vật động vật kiểu dáng thú vị, đáng yêu nơi này khẳng định không có, nàng không biết thêu, nhưng biết thêu kiểu chữ thập, cũng sẽ làm vài con búp bê nhỏ, chính là không biết bán kiểu gì đây. Loại này dễ bị người ta có thể bắt chước ngay, cho nên muốn bán giá tốt cũng phải suy nghĩ lại nguồn tiêu thụ. Bởi vậy trước khi suy tính xong cũng không thể bán.

Làm đồ ăn?

Hà Hoa chỉ biết nấu cơm, mấy món cao cấp nàng không biết nấu, nấu cơm nàng cũng chỉ biết chút món ăn gia đình, mấy món này sao mang ra bán được?

Nếu dị năng của nàng cường thịnh trở lại một ít, sẽ có thể đem đồ ăn biến ngon hơn một ít, đến lúc đó làm chút bánh bao linh tinh, khẳng định còn ngon và thơm hơn bánh bao nàng vừa ăn vài lần, buôn bán nhất định sẽ tốt. Trừ lần đó ra còn có thể làm mấy món dưa muối, bỏ vào cái bình nhỏ mang lên trên trấn bán lấy tiền lời, nghe nói mùa đông có thể ăn ngon miệng, dưa muối chiếm tỉ lệ rất lớn, đến lúc đó khẳng định mỗi ngày đều có tiền thu vào. Tuy rằng đến lúc đó kiếm chỉ một ít tiền, lại có thể làm người ngoài đỏ mắt. Chẳng qua phải chờ tới khi dị năng của nàng cường thịnh trở lại, mạnh hơn một chút mới có thể đem rất nhiều đồ ăn trở nên ngon hơn mới được.

Trong lòng Hà Hoa thở dài, biện pháp muốn kiếm tiền thì có, chính là không thể lập tức làm ngay, thật sự có chút buồn bực a.

Sở Phong Thu phát hiện vợ của mình nhíu mày, nghĩ nàng đây làm sao vậy? Theo tầm mắt của nàng vừa thấy, phát hiện là một cái sạp bày không ít mấy món đồ nhỏ, tầm mắt vợ đang dừng ở vài trâm cài bằng gỗ. Chàng ghĩ có phải vợ muốn mua hay không? Liền hỏi nàng thích cái nào.

Hà Hoa vội vàng xua tay, nàng đang thất thần mới đem tầm mắt rơi xuống nơi đó, căn bản là không phải thích mấy trâm cài bằng gỗ này.

"Ta cũng không phải không có trâm cài, chàng xem cây trâm mới trên đầu ta là chàng mua cho ta cách đây không lâu."

Trên đầu Hà Hoa là một trâm cài khắc hoa, tuy rằng bằng trúc không đáng giá tiền, nhưng cũng rất khéo léo, đầu trâm là một đóa hoa năm cánh nho nhỏ ở trên đầu Hà Hoa trông rất thanh lịch.

Sở Phong Thu nói: "Đó là bằng trúc, đây là bằng gỗ, lại mua một thêm một cây đi, nàng thích cái nào?"

Hà Hoa kiên trì không cần, lôi kéo Sở Phong Thu đi thẳng, tuy rằng tướng công của mình mua này nọ cho nàng thì thật cao hứng, nhưng nàng thật sự không cần thiết, hai đồng tiền có thể mua hai cái bánh bao thịt nha!

Hai người đi qua đi lại, lại trở về con đường lúc trước gặp được thím Cẩu Tử, đã mua bánh trung thu còn có vài vật cần mua, đang chuẩn bị đi mua hai cân thịt và mua thêm hai khối đậu hủ sau đó trở về, chợt nghe đến phía trước truyền đến tiếng chửi bậy, có không ít người vây quanh ở địa phương không xa, ngay trước tửu lâu Hương Khách Lai.

Hà Hoa mơ hồ nghe được giọng nói của thím Cẩu Tử, giọng nói thím Cẩu Tử sắc nhọn vọng tới tận trời. Nàng nghĩ thím Cẩu Tử không phải đi nơi đó bán rau sao? Thế nào ở nơi đó gây gổ? Tuy có chút tò mò, nhưng nàng vẫn không đi về phía trước, bởi vì đó là Hương Khách Lai, nơi đó có Triệu Kim Nguyên, cho dù nàng không cần tên bám váy đàn bà kia, dù sao cũng phải để ý cảm thụ của Sở Phong Thu.

Sở Phong Thu thấy bộ dáng vợ rõ ràng tò mò lại chịu đựng, cười lắc đầu, kéo tay nàng đi về phía bên kia: "Đi, đi xem náo nhiệt."

Trong lòng Hà Hoa vui vẻ, nghĩ tướng công của mình thật tốt, chàng đây là nhìn ra chính mình tò mò thôi, bản thân mình còn chịu đựng được mà, chàng cư nhiên liền đã nhìn ra. Đối với sự săn sóc của tướng công, Hà Hoa cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.

Hai người đến gần đó, Sở Phong Thu che chở Hà Hoa đi từ từ về phía trước, cuối cùng có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong, mới phát hiện nguyên lai thím

Cẩu Tử đang cãi nhau cùng Đại Bạch Lê, Tiểu Bạch Đào đã ở bên cạnh, bất quá nàng ta chỉ đứng ở nơi đó nghe, cũng không có giúp đỡ tỷ tỷ mắng chửi người.

"Vị đại tẩu này, ngươi có biết bên trong vì sao gây gổ không?"

Hà Hoa nhỏ giọng hỏi một phụ nhân cao lớn bên cạnh.

Phụ nhân kia rõ ràng cũng là người nhiều chuyện, có người hỏi nàng ta lập tức nói: "Hình như là bị đoạt chuyện buôn bán. Nha, chính là người mập kia cướp. Người gầy hơn kia vốn đưa rau cho tửu lâu này, kết quả hôm nay vừa tới người ta không cần rau xanh bọn họ đưa, bọn họ phát hiện nguyên lai là một người trong thôn đoạt buôn bán của bọn họ, cho nên mới gây gổ. Nhắc tới người bị đoạt sinh ý rất tức giận, bất quá chuyện này cũng không có biện pháp, hiện tại ở trên đường cái liền náo to, chẳng lẽ còn có thể làm cho Hương Khách Lai lại thu rau xanh nhà bọn họ nữa sao? Ai a, đánh nhau!"

Hà Hoa tự nhiên biết là đánh nhau, lỗ tai nàng nghe thấy, ánh mắt luôn luôn nhìn mấy người thím Cẩu Tử.

Là thím Cẩu Tử xông lên đánh người trước, Hà Hoa thật sự có chút không nghĩ tới, bởi vì Đại Bạch Lê kia hình thể rõ ràng to lớn hơn thím Cẩu Tử, liền ngay cả chồng Đại Bạch Lê đều bự con hơn Cẩu Thặng Nhi, lúc này đánh nhau sao có thể có phần thắng? Mà còn có một Tiểu Bạch Đào bên kia sông. Xem ra thím

Cẩu Tử sự thật rất tức giận.

Chờ khi xông vào đánh nhau, Hà Hoa mới phát hiện thím Cẩu Tử cũng không phải người ngu ngốc, thì ra bà ta đánh nhau thật đúng rất lợi hại, trước nắm tóc Đại Bạch Lê không thả, sau đó tay kia thì vừa đánh vừa cào vừa nhéo vừa tát, bàn chân đạp không ngừng, bỗng chốc liền đánh Đại Bạch Lê nổi đom đóm mắt, chờ nghĩ đến phải ra tay đánh trả lại đã rơi xuống hạ phong. Đại Bạch Lê chi nha gọi ầm, để cho chồng của mình cùng muội muội hỗ trợ. Thím Cẩu Tử cũng kêu chồng của mình hỗ trợ. Cẩu Thặng Nhi cùng chồng Đại Bạch Lê rõ ràng không muốn đánh nhau, hai người không đánh, nhưng liếc nhìn đối phương, sau đó đi kéo vợ của mình ra.

Lúc này Tiểu Bạch Đào đứng ở một bên sốt ruột không khuyên can được, nói mấy bà ấy đừng đánh nữa.

Thím Cẩu Tử bị chồng của mình kéo ra, tức giận quay người đánh ông ta một cái, làm ông ta buông tay ra, không đợi lại đi tìm Đại Bạch Lê, đã bị Đại Bạch Lê đẩy một phen, kết quả va chạm về phía sau, đụng ngã Tiểu Bạch Đào, thân mình đè ở trên người Tiểu Bạch Đào.

Hà Hoa coi không nháy mắt, nghĩ còn rất phấn khích. Vài người này nàng không hề thích, mấy bà đánh thành một đoàn ai đánh bị thương ai nàng đều cảm thấy là xứng đáng.

Sở Phong Thu thấy ánh mắt vợ của mình hưng phấn, trong lòng nghĩ vợ của mình cũng thật thú vị, nghĩ đến tình cảnh lúc trước nàng cầm dao dọa Dương Thạch Đầu, cảm thấy vợ như vậy thực bình thường!

Tiểu Bạch Đào nằm trên mặt đất kêu ai a ai a, nói là bụng đau.

Thím Cẩu Tử không tin, cảm thấy bà ta đang giả vờ.

Đại Bạch Lê cũng tưởng muội muội đang giả vờ, nghĩ rằng muội tử của mình thật là cơ trí, xem lúc này hù chết họ Cẩu còn không bằng chó này, cho đến khi bà ta nhìn thấy trên trán Tiểu Bạch Đào đầy mồ hôi, lúc này mới cảm thấy muội muội không phải đang giả vờ, vội vàng kêu la đưa đi xem lang trung. Để cho chồng của mình dắt đám người thím Cẩu Tử, sợ bọn họ chạy.

Hà Hoa cùng Sở Phong Thu cũng sẽ không đi xem lang trung với bọn họ, bất quá thấy những người này tan tác, bọn họ cũng chuẩn bị rời đi, mới quay người lại, liền phát hiện hai người đang nhìn bọn họ, đúng là huynh muội Triệu thị.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play