Đến ngày thu hoạch lúa, cả nhà Sở gia đều xuống ruộng, Sở Tuấn Tài nói bị rắn cắn không dám xuống lần nữa cũng đều đi, không cần ông ta cắt lúa, ông ta chỉ phụ trách đem ôm lúa lên bờ ruộng, việc này khỏe hơn so với chuyện xoay người cắt lúa, mà Thụ Căn thì phụ trách nhặt lúa bị rớt, người một nhà vẫn quản phần của mình như cũ, bởi vì biết Sở Phong Thu tuyệt đối sẽ không đi hỗ trợ, cho nên ai cũng không dám nhàn hạ.

Trên đầu Hà Hoa bao một khối khăn trùm đầu, che hết nửa gương mặt, trên tay cũng đeo bao tay làm bằng vải cũ, rất nghiêm túc cắt lúa.

Sở Phong Thu thấy mồ hôi trên ót Hà Hoa cùng thắt lưng cong, trong lòng rất đau lòng, kỳ thật ở nông thôn này đại đa số cô nương đều xuống ruộng từ nhỏ, làm việc không hề ít so với đàn ông, tay chân rất nhanh nhẹn, khi còn ở nhà cũng là thường xuống ruộng, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau lòng.

"Nhìn cái gì vậy? Có phải mệt mỏi hay không? Vậy chàng đi nghỉ một lát đi."

Hà Hoa đứng thẳng dậy, vươn vai, phát hiện Sở Phong Thu đang nhìn mình, nàng nói xong mới cảm giác được trong ánh mắt sáng ngời của hắn có vẻ hình như là đau lòng, ngẩn người, sau đó liền nở nụ cười, gả cho người đàn ông này thật không sai a, tuy rằng hắn không thể cho nàng cuộc sống phú quý cơm đến há mồm, áo đến vươn tay, nhưng hắn biết đau lòng người.

Sở Phong Thu lắc đầu, nói: "Ta không mệt, nàng đi nghỉ đi, kêu mẹ lên luôn. Dù sao lúa cần cắt cũng không nhiều, không cần sốt ruột."

"Lúc này vừa cắt bao lâu a, ta không sao, chúng ta vẫn mau thu xong lúa này rồi đi, làm xong sớm nghỉ ngơi sớm." Hà Hoa nói. Sở gia có bốn mẫu ruộng

nước, hiện tại hai vợ chồng bọn họ và Thương thị cùng thu hai mẫu lúa, mà Sở Tuấn Tài cùng vợ chồng Sở Đại Bảo thu một nửa kia. Kỳ thật công việc chẳng phải quá nhiều, Hà Hoa cũng không muốn cho Thương thị xuống ruộng, nhưng Thương thị kiên trì muốn đến, nàng tự nhiên nghĩ làm mau chút cho xong rồi để cho Thương thị nghỉ ngơi, đối với người mẹ chồng yêu thương mình này, nàng sẽ hiếu kính giống như mẹ ruột.

Nghĩ đến Thương thị, Hà Hoa nhìn về phía Sở Tuấn Tài ở ruộng bên cạnh, mị mị mắt, nghĩ mẹ chồng của mình người tốt như vậy gả cho ông ta thật sự là ủy khuất, nếu ông ta dám làm ra chuyện có lỗi với mẹ chồng nàng, đừng nói Sở Phong Thu, chính là nàng đều sẽ muốn xuất chiêu thu thập ông ta! Không lâu trước đây, nàng còn nhìn thấy Sở Tuấn Tài đứng nói chuyện cùng Liễu Thúy Cầm ở ven ngoài thôn, nàng đứng ở chỗ rẽ ngoặt bọn họ không thấy được nàng, nhưng nàng thấy hai người này sao cảm thấy kỳ quái như vậy, sao đứng gần như vậy, còn nói chuyện luôn nhớ lại chuyện hồi nhỏ, người khác mơ hồ nhưng nàng cảm nhận được sự khiêu khích trong ánh mắt của Liễu Thúy Cầm!

Kỳ thật từ sâu tận đáy lòng, Hà Hoa hận không thể để cho mẹ chồng cùng Sở Tuấn Tài nhất đao lưỡng đoạn, như vậy hai vợ chồng bọn họ có thể mang theo mẹ chồng sống những ngày lành. Nhưng đây là chuyện của Thương thị, cho dù nàng có cảm thấy Sở Tuấn Tài không xứng với Thương thị, ở cùng nhau là ủy khuất bà, nhưng đây là chuyện của mẹ chồng, như người nước uống, ấm lạnh tự biết, không cần nàng nhúng tay chia rẽ. Cho nên nàng cũng liền không nghĩ biện pháp đem cha mẹ chồng tách ra, nhưng nếu Sở Tuấn Tài thật sự làm ra chuyện có lỗi với mẹ chồng, nàng cũng sẽ không che lấp cho ông ta.

Sở Phong Thu cũng không biết tâm tư vợ lại bay xa, thấy nàng không chịu nghỉ ngơi, chỉ có thể lại xoay người cắt lúa tốc độ nhanh hơn, hắn làm nhiều hơn một ít thì vợ sẽ làm ít đi một chút.

Thương thị thấy con trai và con dâu, tuy rằng mệt, nhưng trong lòng cũng rất cao hứng, con rốt cục cưới được vợ, lại là người vợ tốt như vậy, về sau bà liền chỉ dựa vào bọn họ, về phần khác, coi như một trận gió bên người.

Giữa trưa lúc trở về ăn cơm, thấy trong nhà người tới, là nữ nhi duy nhất của Sở gia, Sở Đại Nha.

Lúc Sở Phong Thu thành thân Sở Đại Nha cũng đã tới, bất quá cơm nước xong thì đi về, cũng không giúp đỡ thu thập.

Hà Hoa đối với người chị chồng này ấn tượng cũng không phải thật tốt, cho nên đối với thị cũng không nhiệt tình, thấy thị đến, chỉ gật đầu, cũng chưa nói cái gì.

Sở Đại Nha nhìn nhìn Hà Hoa nói: "Nay nhị đệ muội cũng đi làm việc? Ta thấy mặt và tay rất sạch sẽ, sẽ không phải ngồi làm đốc công ở bờ ruộng nhỉ? Nàng dâu mới cũng không mới, cho dù bắt châu chấu về cũng có thể cho gà thêm ít thức ăn, nên học làm việc, nếu không nhị đệ tuấn tú nhân tài như vậy nhưng là có rất nhiều người nhớ thương, đến lúc đó muội muốn khóc, làm cho người ta đau lòng a, ha ha a."

Nói xong còn che miệng ha ha a cười rộ lên, không giống như đùa, đáng tiếc khẩu khí đùa cợt này thật sự là rất vụng về, làm cho người ta một chút cũng không cảm thấy thị đang đùa, chỉ cảm thấy đang chỉ trích.

Hà Hoa nghĩ người chị chồng này là muốn học Khúc Hồng Bố đi, Khúc Hồng Bố chính là người nói người khác không tốt cũng giống đang đùa sao? Đáng tiếc không phải tất cả mọi người đều là Khúc Hồng Bố, Sở Đại Nha căn bản là không có năng lực đó.

Hà Hoa lạnh lùng nói: "Cái loại phụ nữ nhìn chằm chằm tướng công người khác này cũng không phải thứ tốt gì, tướng công ta mới không cần, đại tỷ ngươi cứ yên tâm đi."

Sở Đại Nha nói: "Ta này không phải chỉ đùa một chút sao? Lại nói cũng là vì tốt cho các ngươi, ngươi làm sắc mặt gì a? Ta tốt xấu cũng là chị chồng ngươi."

Hà Hoa cười cười nói: "Đa tạ ý tốt của đại tỷ, ta đây cũng quan tâm đại tỷ một tiếng, ngươi giữa trưa còn không về nhà, cũng không sợ đại tỷ phu bị đói sao?

Làm vợ người lúc nào cũng phải nghĩ chồng của mình có đói bụng không, nếu không cẩn thận có người nhớ thương hắn, đến lúc đó ngươi khóc đã có thể không còn kịp rồi."

Hà Hoa biết bà chị chồng này cũng không phải thứ tốt gì, lúc trước chồng của mình bị thị làm cho tức giận không ít, bây giờ còn muốn ở trước mặt nàng bày ra cái vẻ bà chị chồng, nghĩ thật tốt! Nàng cũng không phải là cái loại cô vợ nhỏ nhát gan, bị người khi dễ chỉ biết lau nước mắt, chọn quả hồng mềm mà nắn, phải làm cho người ta biết chính mình không dễ bị khi dễ mới đúng.

Sắc mặt Sở Đại Nha khó coi, nhưng nghĩ mục đích đến, thị vẫn là nhịn.

Sở Đại Nha lần này tới là thỉnh huynh đệ trong nhà đi giúp thu hoạch lúa, nhà chồng thị đã ở riêng, bởi vì thị mạnh mẽ, đem thúc bá chị em bạn dâu đều đắc tội. Năm nay chồng đột nhiên bị trật thắt lưng, xuống ruộng không xong, cho nên cũng chỉ có thể về nhà thỉnh huynh đệ nhà mẹ đẻ hỗ trợ, kỳ thật thỉnh người khác giúp đỡ thu hoạch cũng không phải không được, chính là phải tiêu tiền, thị luyến tiếc.

"Đại Bảo, Phong Thu, các ngươi đi giúp đỡ thu hoạch một chút đi."

Sở Tuấn Tài nói, dù sao ông ta không đi, để cho các con đi là được.

Sở Đại Bảo không muốn đi, nhưng đây là muội muội ruột của mình, hắn cũng không dám chối từ.

Sở Phong Thu tự nhiên cũng không muốn đi, hắn nói: "Ta sắp đi lên trấn làm công, không rảnh."

"Ngươi làm công cái gì? Ngươi khẳng định là không muốn đi giúp nhà ta, cho nên mới nói như vậy! Nhị đệ, ngươi cũng không thể như vậy, tốt xấu ta cũng là tỷ tỷ ngươi." Sở Đại Nha vừa nghe liền nhảy dựng lên, thị cảm thấy cho dù Sở Phong Thu thật sự phải đi làm công, vì chuyện của thị cũng phải chối từ.

Sở Đại Bảo cũng nói: "Nhị đệ, cho dù chúng ta không phải cùng một mẹ sinh, nhưng là cùng cha a, ngươi cũng đừng đi, chúng ta cùng đi giúp đỡ đại tỷ ngươi, chứ nhà bọn họ lúa thu không nổi, vậy sẽ làm cho người trong thôn chê cười. Đến lúc đó Sở gia chúng ta cũng mất mặt."

Sở Tuấn Tài đã ở bên cạnh khuyên.

Thương thị nói: "Phong Thu cũng không phải cái loại người không nói tình cảm, hắn nói không đi khẳng định là không thể đi. Phong Thu, con nói một chút là chuyện gì xảy ra, công việc trên trấn liền không thể từ chối sao?"

Hà Hoa cũng nhìn Sở Phong Thu, nàng cũng không nghe nói hắn muốn đi lên trấn làm công.

Sở Phong Thu nói: "Là hôm nay mới nhận được, Loan Mộc tìm cho, đi tới nhà Lưu lão gia trên trấn."

Lưu lão gia trên trấn là kẻ rất có tiền, lại là một tú tài, hơn nữa nghe nói bọn họ là một chi của đại tộc, trong đại tộc có người làm đại quan, là núi dựa của Lưu gia. Liền ngay cả quan viên huyện lệnh, huyện thừa của thị trấn đều có quan hệ với Lưu gia, bình thường cũng sẽ tặng lễ mời khách, đừng nói toàn bộ thôn trấn, chính là các thôn chung quanh này nhà ai không biết Lưu gia a.

Sở Tuấn Tài vừa nghe nói là việc của Lưu gia, lập tức nói: "Vậy việc này không thể đẩy, đi vào trong đó làm việc, nếu có thể nói chuyện với quản sự, gã sai vặt bên trong thì tốt rồi."

Hà Hoa nghĩ rằng cho dù nói chuyện được thì như thế nào? Chẳng lẽ gặp được việc khó còn có thể đi tìm người ta? Bất quá nàng nghĩ đây là tâm lý của một số người muốn leo cành cao, cứ nghĩ nói chuyện được với người có tiền có thế, thật giống như có thể ra thêm chiêu số, cũng không quản người ta có thể nhớ hắn hay không. Càng có lẽ cho dù ở trước mặt người trong thôn khoe ra một chút đều cảm thấy sáng rọi đi.

Sở Đại Nha cắn môi nói: "Vậy Phong Thu không đi, khiến cho Đại Bảo cùng Hồng Bố còn có Hà Hoa đi thôi, tuy rằng phụ nữ không bằng đàn ông, nhưng hai người cũng có thể bằng một người."

Khúc Hồng Bố vừa nghe trong lòng không vừa ý, bắt thị đi làm việc a, cô em chồng này thật sự keo kiệt, đi vào trong đó làm việc ngay cả bữa cơm đều không kịp ăn, thị đi vào trong đó làm cái gì? Còn không bằng ở nhà. Nhưng là nếu thị cự tuyệt, Hà Hoa đi thế nào? Cũng không thể để cho Hà Hoa cùng đại bá ca cùng đi, tuy rằng không phải không được, nhưng kỳ quái.

Sở Phong Thu lại nói: "Hà Hoa không đi, nàng mệt, nghỉ ngơi."

Hà Hoa cúi đầu, nỗ lực không để cho khóe miệng cong lên.

Khúc Hồng Bố trừng mắt Sở Đại Bảo, nghĩ rằng: đồ ngu xuẩn này, hắn thế nào liền không nói một câu như vậy? Vốn bề ngoài không bằng người, ngay cả yêu thương vợ cũng không bằng, thật sự là nghẹn khuất!

Sở Đại Nha bỗng chốc đứng lên nói: "Nhị đệ, ngươi đau vợ cũng đau rất thái quá? Chỉ làm có vài ngày? Ngươi đã nói Hà Hoa mệt mỏi cần nghỉ ngơi, nàng dâu liền yếu ớt như vậy ngươi cưới về đang làm gì? Lấy về làm bồ tát sao?"

Sở Phong Thu nhìn thị nói: "Nàng dâu tự nhiên là thú về để thương, vợ ta, ta không đau ai đau? Mấy ngày nay ta cũng không muốn để cho nàng làm việc, chính là nàng nói không thể để mẹ chồng làm việc nàng nghỉ ngơi, thật khó coi, cũng muốn giúp ta làm việc, ta ngăn không được, nếu không cả một ngày đều rảnh rang. Hiện tại việc nhà làm xong, ta làm sao lại để cho nàng đi làm việc cho nhà người khác? Đại tỷ, ngươi vẫn là bỏ ra chút tiền đến thỉnh người giúp ngươi đi. Thật sự không được, để cho cha ra tiền này cho ngươi, cha thương ngươi như vậy, nhất định sẽ chi ra. Cha, có phải hay không a?"

Sở Tuấn Tài nói: "Ngươi này cũng quá sủng vợ, như vậy về sau sống thế nào! Kỳ quái!"

Thương thị nói: "Có cái gì không thể sống? Ta thấy như vậy rất tốt. Đại Nha, ngươi nói ngươi a, người cả thôn ngươi đều đắc tội hết, nhà ai không có việc khó, mọi người trong thôn đều là giúp đỡ tương trợ, nhưng ngươi khen ngược, tìm không ra người nào, kêu ngươi tiêu tiền còn luyến tiếc, hiện tại về nhà mẹ đẻ ép buộc người giúp ngươi làm việc, ngươi nói đi, không phải ngươi cũng muốn bức cho người nhà mẹ đẻ không thèm quan tâm ngươi chứ? Nếu ngươi muốn như

vậy, vậy nói thẳng đi."

Thương thị nhìn Sở Đại Nha, nếu nói để cho Sở Phong Thu đi giúp thị, bà còn không ngăn cản, nhưng hiện tại buộc Hà Hoa đi, bà không thể không nói chuyện.

Sở Đại Nha lập tức lấy khăn tay ra lau mắt, khóc lóc nỉ non nói: "Đến cùng không phải mẹ ruột a, nếu là mẹ ruột, thế nào có thể không đau lòng ta? Hiện tại lại trả đũa, ta thế nào đáng thương liền như vậy a! Sao mẹ ruột ta lại chết sớm vậy a, nếu biết ta chịu ủy khuất này, bà ấy ở dưới cũng nhảy dựng lên a!"

Hà Hoa thấy Sở Đại Nha khóc náo như vậy cũng không kinh ngạc, đời trước nàng cũng từng sống ở nông thôn, gặp qua người như thế, nàng chính là sợ hãi than Sở Đại Nha này nước mắt nói đến là đến, quả thực có thể làm diễn viên. Bất quá thấy Sở Đại Nha dùng xong cái khăn tay kia một chút liền để xuống, sau đó thay đổi một góc khác đi lau mắt, đột nhiên trong lòng nàng linh quang chợt lóe, sẽ không giống nàng tưởng như vậy chứ? Nếu thật sự là như vậy cũng quá làm cho người ta không nói được lời nào.

"Đại tỷ, khăn tay của ngươi ướt hết rồi, lấy của ta dùng đi." Hà Hoa đi lên đột ngột đoạt lấy khăn tay của Sở Đại Nha, đưa khăn của mình qua. Miệng còn nói:

"Ai, ngươi nói như vậy trong lòng ta cũng rất khó chịu, đều muốn rớt nước mắt."

Lần này Sở Đại Nha bị cho làm cho sửng sốt, gặp Hà Hoa bày ra một bộ dáng muốn khóc, như là thuận tay muốn dùng khăn tay của thị lau nước mắt, thị đang nghĩ giật khăn tay về.

Hà Hoa cũng đã hoảng hốt la lên: "Ai nha, trên khăn tay này là cái gì a? Sao lại cay như vậy! Đại tỷ, ngươi cũng quá không cẩn thận, đây là bị ớt dây vào khăn tay sao? Đầy mùi ớt cay, trách không được đại tỷ ngươi nhiều nước mắt như vậy, thật đáng thương, ngươi thế nào cũng không nói một tiếng, sẽ đem mắt mù vì bị cay!"

Tiếng khóc Sở Đại Nha lập tức ngừng, mặt nghẹn lại đỏ bừng.

Sở Phong Thu hừ một tiếng, nói: "Trách không được mỗi lần đại tỷ cầm khăn tay liền khóc tình chân ý thiết như vậy, nguyên lai là có chuyện này. Cha, về sau đại tỷ lại khóc cha cũng đừng cho tỷ ấy tiền, cho tỷ ấy một chậu nước rửa tay, rửa mắt là được! Gạt chúng ta lâu thế, dù sao về sau ta sẽ không đi hỗ trợ.

Mẹ, vợ ơi, chúng ta đi!"

Sắc mặt Thương thị không dễ nhìn, đứng lên, nói với Sở Tuấn Tài: "Ông cẩn thận quản nó đi!"

Sắc mặt Sở Tuấn Tài xấu hổ, trong lòng cũng rất tức giận, vì tức giận Sở Đại Nha, ông ta nghĩ nguyên lai mỗi lần Sở Đại Nha ở trước mặt ông ta khóc đều là khóc như vậy sao? Mệt ông ta đau lòng thị như vậy, còn cho thị không ít tiền!

Hà Hoa đem khăn tay của mình cho cầm lại, xoay người theo mấy người Thương thị đi ra ngoài, trong lòng rất vui vẻ, nàng thế nào cũng không nghĩ tới ở nông hộ người ta cư nhiên cũng có thể nhìn thấy thủ đoạn đó, nếu không phải nàng đời trước sống qua một lần, chính là một cô nương phổ thông ở nông thôn, thật đúng không thể vạch trần Sở Đại Nha.

Cuối cùng Sở Đại Nha lúc đi là vẻ mặt cầu xin, lần này thị tìm người đến hỗ trợ, chẳng những một người cũng không đi, còn bị mắng một trận, hơn nữa về sau nếu thị lại khóc, chỉ cần có vải gì đó dính vào mắt thị, phỏng chừng đều sẽ bị nói là vì lau này nọ mới khóc, về sau thị lại không thể dùng chiêu khóc lóc nỉ non này được nữa.

Hà Hoa nghĩ rằng có gì đâu, người một nhà, nếu cần người đến hỗ trợ, nhà nàng có việc, bọn họ thật đúng có thể không quản sao? Cố tình trước kia làm người không được, hiện tại càng ngày càng nghiêm trọng, xứng đáng không có người giúp thị. Bất quá nàng cũng biết nhà Sở Đại Nha không phải không qua được vụ này, cho dù tiêu tiền cũng có thể thỉnh người giúp đỡ thu hoạch lúa cho, khẳng định không lỗ vốn, chính là Sở Đại Nha không chịu bỏ tiền thôi.

Trải qua trò khôi hài này, lúa cũng thu hoạch xong rồi.

Thu hoạch lúa xong sẽ tới trung thu, bởi vì năm nay mùa màng tốt, mọi người cũng liền có tâm tình ăn tết trung thu, mỗi nhà đều sẽ làm tiệc lớn.

Sở Phong Thu bởi vì đi làm việc ở nhà Lưu lão gia, cho nên lại thu vào thêm một phần, trung thu này lại náo nhiệt thêm một ít.

Hôm trung thu Lưu lão gia đều cho nghỉ, phát tiền công cho bọn hắn trước, lại thêm mỗi người một cân thịt cùng hai khối bánh trung thu.

Hai Khối bánh trung thu kia Sở Phong Thu đều dấu đi rồi, một khối cho Thương thị, một khối cho Hà Hoa. Thương thị không lấy, nói chính mình tuổi lớn không thích ăn ngọt, nhưng hai người Hà Hoa không lấy, cuối cùng bà lại để lại.

"Ngày mai chúng ta đi lên trấn đi, mua mấy khối bánh trung thu ngon, đến lúc đó để cho mẹ cũng ăn thêm mấy khối."

Hà Hoa nói, bánh trung thu Lưu lão gia phát là loại bánh trung thu ngon, Thương thị muốn cho bọn họ ăn, vậy bọn họ sẽ lại mua bánh ngon hơn về hiếu kính bà.

Sở Phong Thu gật đầu, nghĩ đến cũng nên mang theo vợ đi lên trấn, từ ngày vợ gả tới cũng mới đi lên trấn một lần, vẫn là vội vội vàng vàng, lần này nên mang nàng dạo chơi một lát.

Sáng sớm hôm sau hai người liền tỉnh dậy, tinh thần Hà Hoa rất tốt, từ khi đi đến thế giới này, nàng được đi lên trấn hai lần, một lần là khi ở nhà mẹ đẻ, một lần chính là sau khi gả, bất quá cũng chưa coi được mấy, lần này phải đi dạo một hồi, nhìn xem có cơ hội kiếm tiền hay không.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play