Ba ngày đầu tân hôn, nàng dâu mới Hà Hoa cũng không cần đi làm việc, chỉ ở trong nhà làm chút thủ công là được rồi, qua mấy ngày nay, nàng cũng có hiểu biết đại khái với cái gia đình này.

Cha chồng Sở Tuấn Tài, không làm việc, Hà Hoa rõ ràng có thể cảm giác thấy ông ta đối với mình bất mãn, đối với cả nhà Sở Đại Bảo bất công.

Sở Đại Bảo làm đại bá cũng không khó xử Hà Hoa, nhưng cũng đồng dạng có thể thấy được bất mãn đối với nàng. Khúc Hồng Bố thì thôi, mặt ngoài ôn nhu hiền lành, nhưng chỉ cần không ở trước mặt Sở Phong Thu, trong lời nói liền mang theo kim. Chỉ có một mình Thụ Căn, bởi vì tuổi còn nhỏ, tương đối dễ dỗ, tuy rằng nghịch ngợm chút nhưng vẫn không đánh mất vẻ thuần lương. Hà Hoa cảm thấy nó tựa như một cái cây nhỏ đang lớn, nếu kịp thời uốn nắn vẫn có thể mọc thẳng, nhưng thân phận của nàng làm cho cha mẹ đứa nhỏ căn bản sẽ không muốn cho nàng đi uốn nắn một phen.

Hà Hoa cũng không phải thánh mẫu gì, sẽ không rảnh tới nỗi đi giáo dục con cái người ta, chính là cứ nghĩ đến Khúc Hồng Bố đối mặt với chồng của mình liền một bộ dáng hiền lành, lén đối với chính mình liền ngoài cười nhưng trong không cười, Hà Hoa làm một người phụ nữ rất cảnh giác, trong lòng mất hứng, nàng liền chống đối Khúc Hồng Bố, chỉ cần có cơ hội sẽ cùng Thụ Căn nói chuyện, giáo dục nó, nàng có một tay giáo dục đứa nhỏ, trong lúc nói giỡn với trẻ con liền mang tới hiệu quả giáo dục, mười lần có tám lần Thụ Căn đều sẽ cảm thấy chính mình sai lầm rồi. Thấy Thụ Căn cảm thấy Hà Hoa tốt, Khúc Hồng Bố tức nhưng không có chỗ xả. Mà xem Khúc Hồng Bố tức giận, Hà Hoa liền cảm thấy thống khoái.

Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt liền đến ngày lại mặt.

Sáng sớm vợ chồng hai người liền rời giường, ăn qua điểm tâm, Sở Tuấn Tài lại trừng mắt với Sở Phong Thu khi thấy lễ lại mặt, cảm thấy Sở Phong Thu lấy quá nhiều.

Một con gà, một con cá, một bao đường, một vò rượu, một bao điểm tâm, một mảnh vải, còn có mười cân bột tinh mịn, mười cân gạo trắng bóng, lễ lại mặt rất phong phú.

"Nhà người khác đều chỉ đưa một nửa bằng ngươi còn không nhiều lắm, ngươi xem ngươi, không có tiền còn khoe khoang cái gì? Không qua vài ngày, tiền ở trong tay ngươi sẽ còn bao nhiêu chứ! Ngươi có tiền sao không biết hiếu kính cha ngươi hả?" Sở Tuấn Tài nói, liếc nhìn Hà Hoa một cái: "Vợ Phong Thu, ngươi xem cũng là đứa hiền lành, cũng không thể cứ nghĩ mang đồ về nhà mẹ đẻ! Ngươi nhưng là con dâu Sở gia, là người Sở gia!"

Hà Hoa nói: "Con tự nhiên là con dâu Sở gia, cũng cảm thấy chính mình rất hiền lành, cho nên Phong Thu làm cái gì con đều cũng không nói, chàng ấy lấy cái gì con cũng không tiếc. Tiền này xài loạn hay không, chúng con chính mình rõ ràng, sẽ không làm cha lo lắng."

Thương thị cũng nói: "Đây là tiền riêng của vợ chồng bọn họ, ông quản cái gì? Vợ Đại Bảo không phải cũng hay lấy này nọ cho nhà mẹ đẻ sao? Sao không thấy ông nói cái gì!"

"Hay lắm! Có con dâu lưng bà liền cứng rắn! Phong Thu đều đem tiền cho cha mẹ vợ, thế nào còn có tiền hiếu kính bà? Bà ngốc a!" Sở Tuấn Tài rống lên với Thương thị.

Thương thị nói: "Phong Thu hiếu kính nhà cha vợ, Hà Hoa hiếu kính tôi, như vậy rất tốt."

Hà Hoa hé miệng cười, xem Sở Tuấn Tài bị nói không nói nổi lời nào nữa, nghĩ mẹ chồng kỳ thật nói chuyện cũng biết làm cho người giận, nàng trước kia còn sợ mẹ chồng của mình có chút yếu đuối, nghĩ Sở Phong Thu làm việc ở bên ngoài, khẳng định có thời điểm sẽ không chiếu ứng được mẹ chồng, về sau nàng ở nhà, nhất định phải cố gắng chiếu cố mẹ chồng, không để cho bà bị người chèn ép chịu ủy khuất. Hiện tại vừa thấy, mẹ chồng cũng không phải bộ dáng gặp cảnh khốn cùng giống như trong tưởng tượng của mình a. Như vậy tốt lắm, chính mình liền càng không cần cố kỵ.

Khúc Hồng Bố tuy rằng bị Thương thị lấy chuyện của mình để nói cảm thấy có chút tức giận, nhưng thấy mặt Sở Phong Thu âm trầm, thị cũng thu hồi lại tức giận.

Sở Đại Bảo không kiên nhẫn nói: "Được rồi, được rồi! Đừng ầm ỹ, nhị đệ các ngươi còn không đi? Đừng làm cha tức giận nữa."

Sở Phong Thu hừ một tiếng, nói với Thương thị: "Mẹ, chúng con đi, mẹ ở nhà làm việc ít thôi, kẻo mệt, trong nhà lại không chỉ có một mình mẹ."

Thương thị cười gật đầu, vẫy vẫy tay nói: "Mau đi đi! Hà Hoa, giúp mẹ hỏi thăm cha mẹ con nhé."

Hà Hoa cười lên tiếng trả lời, cùng Sở Phong Thu đi.

Sở Tuấn Tài hầm hừ trở về phòng, Sở Đại Bảo bĩu môi cũng trở về phòng, còn lại Khúc Hồng Bố, muốn nói chuyện với Thương thị, kết quả Thương thị cũng quay người đi luôn, bỏ lại thị ở tại chỗ giương miệng xấu hổ.

Ánh mắt Khúc Hồng Bố biến âm ngoan, nghĩ rằng : nếu không phải nhìn bà còn sống hữu dụng, thực hận không thể làm bà chết đi! Trên đời này người con dâu nào giống tôi đối đãi với kế thất của cha chồng hiếu thuận cung kính như vậy? Còn không cảm kích, thật sự là không biết trời cao đất rộng!

Trên lưng Sở Phong Thu đeo một cái giỏ, bên trong gạo và bột mì, một tay mang theo gà, một tay mang theo rượu. Hà Hoa một tay cầm cá, một tay mang theo cái rổ, bên trong là điểm tâm còn có đường cùng vải. Không phải trong cái giỏ của Sở Phong Thu không thể mang thêm đồ, mà con rể nơi này mang theo nàng dâu mới lại mặt đem cái gì đều bày ra bên ngoài, làm cho người khác nhìn xem nàng dâu mới có được coi trọng hay không, sống có tốt hay không, nếu mang nhiều, tự nhiên là được coi trọng, sống tốt, nếu đồ ít, không phải không được coi trọng chính là gả cho người bần hàn.

Lần này lễ lại mặt của Hà Hoa rất là phong phú, người trên đường nhìn thấy cũng khen Sở Phong Thu, nói Hà Hoa gả tốt, có phúc khí, cũng không phải sao?

Mặc kệ Sở gia có bao nhiêu loạn, nhưng nhìn vào Sở Phong Thu, từ đính hôn đến lại mặt, đều cho Hà Hoa thể diện, mỗi lần tiêu tiền cũng không ít. Chuyện này chứng minh cái gì? Chứng minh chồng Hà Hoa có thể quản tiền, ở một nhà, có khả năng làm ra tiền, thì rất là tốt, bao nhiêu cô nương gả cho người ta, tiền của hai vợ chồng đều phải giao cho lão nhân, sao hơn so với nắm tiền ở trong tay của mình chứ?

Hai thôn vốn cách không xa, hai nhà lại đều ở tại đầu thôn, con đường này đi dọc bờ sông, một chút cũng không xa, lập tức đến Trương gia.

Lý Hương Chi đang ở cửa nhìn quanh, vừa thấy con gái mang theo con rể đến, trong tay đều mang theo nhiều đồ, gương mặt lập tức cười tươi như hoa.

Lý Hương Chi đỡ rượu trong tay Sở Phong Thu, để cho hắn nhẹ nhàng, miệng mới nói: "Nhìn xem, lấy đồ nhiều như vậy làm gì?! Có tiền thì nên để dành cho an tâm."

"Mẹ, đây là con cùng Hà Hoa hiếu kính mọi người." Sở Phong Thu cười nói.

"Hiếu kính cũng không cần mua nhiều như vậy, lần sau không cho, nếu không bắt các con mang về. Trong nhà mua thịt, một lát các con ăn nhiều chút. Con rể vừa vặn cùng bọn họ uống vài chén."

Lý Hương Chi xem Sở Phong Thu, càng xem càng thích, xong đem tâm buông xuống hoàn toàn, vừa thấy sắc mặt khuê nữ, lại nhìn lễ lại mặt, vậy nhất định không phải chịu ủy khuất. Vừa thấy còn tốt hơn khi gả đến Triệu gia, bà già Triệu gia kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.

Người trong nhà đều đầy đủ, Sở Phong Thu và Hà Hoa hành lễ với Trương Xuyên cùng Lý Hương Chi, sau đó mới ngồi xuống nói chuyện.

Hôm nay Tôn Lan Thảo cũng không lười nhác chạy đi, bởi vì hôm nay trong nhà đồ ăn rất nhiều, thị không nghĩ bỏ qua, còn có thể nhìn thấy Sở Phong Thu, bề ngoài của người đàn ông này thật đúng là hợp mắt thị, đáng tiếc thế nào lại trở thành chồng Hà Hoa, thật sự là đàn ông tốt không có vợ tốt a. Người này căn bản là không ngẫm lại đối với Trương Đại Khuê mà nói, thị cũng không phải là người vợ tốt, những lời này thả trên người hai bọn họ rất thích hợp, thị cảm thấy chính mình rất tốt.

Tôn Lan Thảo cười nói: "Muội phu a, Hà Hoa ở nhà không lười đi? Nó ở nhà cũng bị nuông chiều, mới gả cho người khả năng cũng không thể lập tức liền sửa ngay, nhưng ngươi đừng khách khí, chuyện gì cũng muốn nó nhúng tay vào, người phụ nữ này phải quản! Nó náo ngươi cũng đừng sợ, nó chính là có chút tính tình nóng nảy, qua rồi liền thôi. Thật sự không nghe lời, ngươi cứ nói cho chúng ta biết, chúng ta giúp ngươi nói nó. Người nhà mẹ đẻ chúng ta cũng không giống những người khác bao che cho con như vậy, ngươi cứ yên tâm."

Tôn Lan Thảo bày ra bộ dáng người nhà mẹ đẻ, cười nói với Sở Phong Thu, làm ra vẻ hạ thấp Hà Hoa, lời này nếu đổi ở nhà người khác, có tức giận cũng sẽ không nói cái gì, bởi vì không ít nhà mẹ đẻ đều sẽ nói với con rể như vậy, kia chính là nói cho có lệ thôi. Nhưng ở Trương gia lại không được, người Trương gia rất che chở Hà Hoa a, lại không đem Sở Phong Thu làm người ngoài, sẽ không sợ mất mặt.

"Ngươi cút cho ta!" Trương Đại Khuê phát hỏa trước, trực tiếp đuổi Tôn Lan Thảo.

"Ngươi làm gì a? Ta nói sai cái gì sao?!" Tôn Lan Thảo bị gầm liền phát hoảng, trước liếc mắt nhìn Sở Phong Thu một cái, thấy hắn, cảm thấy ở trước mặt hắn rất mất mặt, cũng trừng mắt Trương Đại Khuê, nghĩ Trương Đại Khuê này, nguyên bản cho rằng hắn có khả năng lại cường tráng, diện mạo cũng tốt, là người có thể xứng với chính mình, kỳ thật là chính mình nhìn nhầm, nhìn cuộc sống của bản thân đi, còn không bằng Hà Hoa – bị người lui thân, xấu hổ, không mặt mũi, thắt cổ!

Lý Hương Chi nói: "Ngươi nếu không muốn ngay ngày cô em chồng lại mặt bị người đuổi chạy về nhà mẹ đẻ ăn cơm, vậy ngươi liền tiếp tục náo."

Tôn Lan Thảo bĩu môi, làm ra vẻ chịu ủy khuất, nói với Sở Phong Thu: "Muội phu, ngươi đừng cười a, nhà này là như vậy, không chấp nhận được người ta nói lời thật."

Trương Đại Khuê tức giận muốn kéo Tôn Lan Thảo lại, Tôn Lan Thảo nhanh chân trốn ra ngoài, miệng còn than thở: "Nói sự thật đã muốn đánh người, cuộc sống này thật sự là không có cách nào qua! Muội phu ngươi hãy nhìn cho kỹ, Hà Hoa không thể cứ chiều chuộng, nếu không cũng nuông chiều thành như vậy!"

"Đồ hỗn trướng làm người tức chết này!" Lý Hương Chi lôi kéo Trương Đại Khuê, để cho hắn không cần đi ra ngoài, vào ngày Hà Hoa lại mặt náo lớn cũng không đẹp mắt, chờ Hà Hoa đi rồi lại thu thập thị ta!

Trương Xuyên cũng tức giận, nói với Sở Phong Thu: "Con rể, để con chê cười rồi."

Lý Hương Chi nói: "Có cái gì buồn cười, Phong Thu cũng không phải không biết xuẩn phụ trong nhà này là hình dáng gì! Phong Thu, về sau con nên đối tốt với Hà Hoa, mấy năm nay nó cũng không thiếu bị phụ nhân đáng chết đó khi dễ."

Sở Phong Thu nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con khẳng định đối xử tốt với Hà Hoa."

Tôn Lan Thảo không có ở trong phòng, không khí trong phòng lập tức tốt hơn nhiều, nói một lát, Sở Phong Thu cùngcha con Trương gia nói chuyện, Lý Hương Chi lôi kéo Hà Hoa trở về phòng nhỏ trước kia của nàng. Lý Hương Chi đầu tiên liền hỏi Hà Hoa ở Sở gia sống có được không, đã đoán được Sở Phong Thu cùng Thương thị nhất định sẽ đối với Hà Hoa rất tốt, nhưng vẫn là hỏi lại một lần, trọng điểm hỏi mấy người Sở gia khác.

Hà Hoa lần lượt trả lời bà, thấy Lý Hương Chi khẩn trương, cười an ủi nói: "Mẹ, con biết đối phó bọn họ thế nào, con không sao."

Lý Hương Chi nắm tay Hà Hoa, thở dài một tiếng nói: "Con gái dù sống tốt, làm mẹ vẫn sẽ lo lắng a, chờ về sau con có con sẽ biết. Phi! Lời này cũng không thể tưởng thật!" Lý Hương Chi buông tay Hà Hoa ra, lập tức nâng tay lên phủi phủi miệng, miệng nhỏ giọng than thở, nói mấy lời đó để cho bồ tát không cần đem lời bà nói mới rồi tưởng thật, nhất định đưa đến một cậu nhóc béo mập cho con gái Hà Hoa của bà trước, chờ sinh đủ con trai mới sinh nha đầu. Làm Hà Hoa cười không ngừng.

Lý Hương Chi vỗ nàng một cái, nói: "Cười cái gì? Sẽ làm bồ tát giận, đến lúc đó đưa một đám nha đầu đến cho con! Đến lúc đó con khóc cho coi!"

"Con gái cũng rất tốt, con thích con gái, con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ." Hà Hoa cười nói, nói với Lý Hương Chi: "Mẹ, chẳng lẽ con không phải áo bông nhỏ của mẹ sao? Mẹ không thương con sao? Là con trai mẹ liền đem con đổi sao? Mẹ trăm ngàn không được nói như vậy a, mẹ nói con liền khóc!"

"Nha đầu này! Thật sự là càng ngày càng xảo quyệt!"

Lý Hương Chi thấy Hà Hoa trêu chọc mình, trạc cái ót nàng một cái, thở dài nói: "Khuê nữ hay nhi tử mẹ đều yêu, bất quá a, làm mẹ vẫn là hi vọng khuê nữ có thể sinh con trai, như vậy cũng sẽ bớt lo lắng. Chờ con sinh con trai, sau này sinh bao nhiêu tiểu khuê nữ đều không có việc gì. Con không phát hiện mấy người sau khi sinh một chuỗi nha đầu sống cứ như chim cút, nếu sinh con trai đầu tiên, bộ dáng kia sẽ không giống nhau! Mẹ tự nhiên hi vọng con không phải sống trong lo lắng."

Hà Hoa biết Lý Hương Chi nói thật, cho dù ở hiện đại, có một vài nơi vẫn trọng nam khinh nữ, sinh con trai sẽ cảm thấy thắt lưng cứng rắn, tại cổ đại này, mặc kệ nơi giàu có, đông đúc hay nhà quê nghèo nàn, đều phải có con trai. Lý Hương Chi thật muốn tốt cho mình. Nàng cảm động ôm lấy cánh tay Lý Hương Chi, đem đầu đặt ở trên vai bà, nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ chồng cùng Phong Thu không phải loại người như vậy."

"Mẹ biết."

Lý Hương Chi vuốt tóc khuê nữ, trong lòng còn có nửa câu chưa nói, bà muốn nói, mẹ biết mẹ chồng cùng tướng công con không phải loại người như vậy, nhưng người làm mẹ này chính là sẽ lo lắng a, nếu không làm mẹ thế nào chứ?

Mẹ con hai người nói chuyện một lúc, sau đó mới đi ra ngoài nấu cơm, vốn không nghĩ để cho Hà Hoa nhúng tay, nhưng Hà Hoa kiên trì, Lý Hương Chi cũng liền không ngăn cản, hai người đem Tôn Lan Thảo đuổi ra ngoài, người này thật sự rất đáng ghét, miệng nói không dứt, tay lại không hề làm việc gì.

Giữa trưa cơm làm thực phong phú, gà cá thịt trứng đều có, rau cũng xào vài đĩa, lại mang rượu lên, chỉ có chút đáng tiếc là phân hai cái bàn, kỳ thật chỉ sáu người hoàn toàn không cần phân, chính là vì có Tôn Lan Thảo, vì không để cho chú rể mới mất hứng, vẫn là quyết định tách ra, đám đàn ông ở trong phòng uống rượu, đám phụ nữ ngay tại gian ngoài ăn cơm.

Tôn Lan Thảo thực buồn bực, thị hóa buồn bực làm động lực ăn cơm, ăn tới tấp, làm Lý Hương Chi tức giận đem đồ ăn phân ra, cứ như vậy Tôn Lan Thảo bao hết một nửa, thị ăn lượng cơm của hai người, ăn đến lúc đánh ợ, cuối cùng nói bụng đau, sau đó biến mất, kỳ thật chính là không muốn làm việc......

"Mẹ, về sau con không ở nhà, thật sự là vất vả mẹ." Hà Hoa thở dài nói, nghĩ có một chị dâu như vậy thì sao mà tốt được, đều nói phá một tòa miếu, không thể phá một hôn nhân, nàng thực sự nghĩ phá hủy hôn nhân này đi, nếu không nhà này sao giống như cái nhà đâu? Nhưng là việc này không phải nàng có thể quyết định, đầu năm nay muốn hưu thê dễ dàng, nhưng đối với người có lương tâm, muốn hưu thê lại quá khó khăn, tỷ như nói Trương gia, Tôn Lan Thảo làm ầm ĩ nhiều năm như vậy, bọn họ không phải còn đang chịu sao?

Lý Hương Chi không muốn để cho khuê nữ quan tâm, cười nói: "Sợ cái gì, mẹ cũng không phải người dễ bị khi dễ, trước kia là sợ chậm trễ con, hiện tại con gả đi ra ngoài, mẹ chẳng sợ, con cứ từ từ mà xem, mẹ cho dù không thể đem nó thu thập phục thiếp, cũng phải đem nó cuốn xéo đi ra cửa! Mẹ không thể cho ca con liền bị một người phụ nữ như vậy hủy! Hắn thật khổ a, liền bởi vì một câu nói trước khi chết của bà già kia, đã vượt qua cuộc sống khổ sở mấy năm nay!

Hiếu đạo, hiếu đạo, vì con, về sau mẹ cũng mặc kệ hiếu đạo bất hiếu cái gì!"

Hà Hoa nghĩ mẹ của mình suy nghĩ rõ ràng là tốt rồi.

Đến buổi chiều, người Trương gia nói Sở Phong Thu mang theo Hà Hoa đi trở về, hai thôn cách nhau gần như vậy, lại mặt ở nguyên một ngày cũng không quá đẹp mắt, dù sao về sau có rất nhiều thời gian, đi lập tức đến, Hà Hoa muốn trở về thì trở về, bọn họ muốn đi thì sẽ đi.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play