Herbert bật người đứng dậy, quang não rơi xuống mặt đất hắn cũng không biết, "Nghĩ mọi cách tắt lập trình, ta muốn dừng trận chiến này ngay lập tức!"

Mọi người đều biết lập trình kĩ thuật đấu trường là không thể bị can thiệp, một khi khởi động trận đấu thì không cách nào dừng lại được, thậm chí toàn bộ đấu trường lúc này đều được đóng kín lại trong trạng thái chiến tranh, trừ phi người khiêu chiến tự động từ bỏ, không thì....

nhân viên tổ kỹ thuật và nhân viên bộ phận nghiên cứu phát minh ngay lập tức được triệu tập đến, nghĩ mọi cách xâm nhập vào lập trình đấu trường, dùng mọi biện pháp nhanh nhất để can thiệp dừng trận đấu.

Hiểu một cách đơn giản thì đấu trường là một không gian huấn luyện cao cấp, bên trong có các loại người máy đối kháng từ cấp E đến cấp A được gọi là ' tàn sát giả'.

Cấp A được thiết lập trình độ tấn công vô cùng cao, ngay cả Herbert cũng chưa thể thành công khiến chiến cấp A, huống chi là một tiểu người cá có tinh thần lực chỉ ngang bằng trẻ nhỏ, mọi người tập trung nhìn hình ảnh đấu trường trong máy chiếu, ai cũng lo lắng , khẩn trương không thôi.

Nếu không thể dừng trận đấu lại, nếu Hạ Hi xảy ra chuyện ...... Herbert gắt gao nắm chặt tay, cảm xúc khủng hoảng xưa nay chưa từng có khiến hắn không có cách nào bảo trì trấn định.

kỳ thật Hạ Hi không hề có ý định ngênh chiến ' tàn sát giả' nào cả, cũng tự biết bản thân mình không đủ năng lực cùng người máy đánh nhau. Ban đầu khi cậu ngồi vào trong khoang điều khiển của Thí, cũng chỉ suy nghĩ đơn giản nhấn lung tung mỗi cái nút vài lần, làm cho Thí xảy ra vài trục trặc kĩ thuật nhỏ khiến Herbert phẫn nộ, ngược ngược mình mà thôi.

Nhưng khi vừa đặt chân vào khoang điều khiển đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống: "Đinh, chúc mừng ký chủ kích phát nhiệm vụ chi nhánh ' một trận chiến nổi danh ', thỉnh ký chủ điều khiển cơ giáp tham dự một lần đấu trường khiêu chiến, nhiệm vụ thành công khen thưởng 500 tích phân, tăng thêm 10 điểm giá trị may mắn."

Vì thế Hạ Hi, dưới sự cổ động không ngừng nghỉ của 027 ,click mở ra trình tự khiêu chiến, căn bản Hạ Hi cũng chỉ nhẹ nhàng cho rằng sự tình không có gì phức tạp, nhưng ngay sau đó cậu phát hiện ra mình sai rồi.

Hạ Hi trăm triệu lần không nghĩ tới vấn đề, một khi đã bước vào trận chiến thì mọi lập trình đều không nằm trong tay mình, cơ giáp cùng tinh thần lực lập tức hợp thành 1 thể. Suy nghĩ quyết định tất cả, hay nói cách khác cơ giáp sẽ mô phỏng theo hình ảnh trong đầu của người điều khiển tái lập ra động tác tương ứng, ngược lại mỗi động tác của cơ giáp đều phải dựa trên trí nhớ và thể lực của đó.

' tàn sát giả ' ngay lập tức bắt đầu công kích, Hạ Hi không kịp phản ứng, một đạo laser nháy mắt bắn trúng vai trái, để lại một vết cắt nông ở vỏ cơ giáp, cùng lúc đó vai trái Hạ Hi cũng tương ứng tê rần, nếu như lúc này cậu mở ra cảm giác đau đớn thì chắc chắn không chỉ bị đau nhẹ nhàng như vậy.

Hạ Hi không bao giờ có thể ngờ tới cơ giáp bị thương thì người điều khiển sẽ bị thương theo, thất thần vài giây, ngay lập tức đối thủ đã bám sát truy kích phía dưới bụng cậu.

Herbert gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, móng tay vô thức cắm sâu vào da thịt,máu dọc theo khe hở ngón tay chảy xuống, rốt cục cả người không thể tiếp tục bảo trì trấn định "Các người, một đống người chỉ để trang trí sao? Sao đến giờ vẫn chưa thể xâm nhập được vào hệ thống đấu trường?!"

Mà giờ phút này Hạ Hi hoàn toàn nhận thức được tình huống bản thân mình trở lên nguy cấp hơn bao giờ hết, nếu tùy ý ' tàn sát giả 'thích làm gì thì làm, chỉ sợ cậu không giữ nổi mạng mình.

Cũng may mắn bản thân cậu được giáo dục càng nguy cấp càng phải bình tĩnh, dưới trạng thái khẩn cấp, đại não được kích phát hơn bao giờ hết, nhớ tới thuật phòng thân Tưởng Chiến Uy đã từng dạy cậu trước đây.

Thân thể nhân ngư rất yếu ớt, nhưng đổi lại tinh thần lực của Hạ Hi rất mạnh, trong đầu mô phỏng rõ ràng từng động tác, cơ giáp cũng lập tức căn cứ vào hình ảnh trong đầu cậu biến chuyển thành hành động.

Mọi người nhìn tới hình ảnh này đều không kìm chế được kích động trợn tròn mắt : ' Thí ' thế nhưng phản kích!

Là bọn họ hoa mắt sao? Rõ ràng ngồi trong khoang điều khiển của ' thí ' là một tiểu nhân ngư chưa trưởng thành......

Một màn trước mắt quả thực làm ai cũng không thể tin tưởng, dù cho tốc độ cùng lực độ của ' Thí ' đều chậm hơn khi Herbert điều khiển rất nhiều, nhưng chỉnh thể động tác lại rất dứt khoát lưu loát, hơn nữa có tác dụng rất cao trong cận chiến đối kháng.

So với ' tàn sát giả ', phản kích của Hạ Hi vẫn chưa có tác dụng nhiều, xương sườn lại bị một kích, thân thể không khống chế nghiêng sang một bên, suýt chút nữa không thể đứng dậy, tay Hạ Hi trong lúc ấy vô tình động vào một cái nút trong bộ điều khiển.

Chỉ nghe 'oanh' một tiếng, một viên đạn pháo từ chỗ khớp xương cánh tay' thí ' phóng ra.

Nguyên lai đây là nút điều khiển đạn pháo được trang bị bên trong người cơ giáp, Hạ Hi lập tức liên tưởng đến thương pháp ( kỹ thuật dùng súng), kiếp trước thứ vũ lực duy nhất cậu tự tin chính là thương pháp, Hạ Hi đem tất cả những chiêu thức dùng súng Tưởng Chiến Uy từng trình diễn hồi tưởng lại.

Vì thế cảnh tượng bất khả ngờ lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, ' thí ' từ mọi góc độ dùng súng tấn công ' tàn sát giả ', không ngờ lại đạt được hiệu quả, kiềm chế được bước tấn công tiếp theo của ' tàn sát giả ' .

Thế nhưng không thể chống đỡ được nữa......

thể lực Hạ Hi sớm đã tới cực hạn, tinh thần lực cũng bị cạn kiệt, sắc mặt cậu trở lên trắng bệch, hai lỗ tai ù ù, miệng há ra hút lấy không khí, do ngực bị áp lực mạnh không có dưỡng khí hô hấp., cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối thủ tổng lực tấn công một cước bổ về phía đầu.

Tích ——

Hệ thống đấu trường rốt cục cũng bị can thiệt, trận chiến trong chớp mắt ngừng lại, động tác tấn công của 'tàn sát giả' cũng lập tức bị đình chỉ, vũ khí của đối phương chỉ cách Hạ Hi vài cen ti.

"Đinh ——," âm thanh nhắc nhở của hệ thống đồng thời vang lên trong đầu Hạ Hi, "Chúc mừng ký chủ hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ ' một trận chiến nổi danh ', khen thưởng 500 tích phân, giá trị may mắn cộng 10."

Tường bao xung quanh đấu trường cũng được mở ra, Herbert chạy như điên đến chỗ cơ giáp. Khoang điều khiển vừa mở ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh tiểu nhân ngư vết thương chồng chất nằm đó.

"Lập tức thông tri cho bác sĩ viện nghiên cứu nhân ngư," Herbert thật cẩn thận bế lên Hạ Hi đã lâm vào trạng thái hôn mê, thanh âm trấn định lần đầu tiên trong đời trở lên run rẩy, "Yêu cầu bọn họ di chuyển bằng tốc độ nhanh nhất'

............

Hóa ra cảm giác đau lòng chính là như thế này.

Herbert nhẹ nhàng bưng kín ngực, đôi mắt không rời tiểu nhân ngư đang tiến hành trị liệu.

Cả trái tim giống như bị nhiều sợi gai bao lấy, đau đớn kéo dài không thôi, khiến cho cả người hắn không một giây nào là không bứt dứt, khó chịu.

Hắn không muốn nhìn thấy hình ảnh Hạ Hi vô tri vô giác nhắm nghiền hai mắt nằm ở trên giường, hắn muốn nhìn thấy cậu giống như lầu đầu tiên duỗi tay đòi hắn ôm lấy, mỗi buổi chiều đúng giờ chạy lại nghênh đón hắn trở về nhà, trước khi ngủ làm nũng hở ra cái bụng đòi hắn làm ấm, thậm chí muốn nhìn thấy cả bộ dạng không vui cau có mỗi lần nhìn thấy bát cháo dinh dưỡng của cậu......

Đồng thời cũng phải tiếp thu trị liệu cùng Hạ Hi còn có ' Thí', thế nhưng vết thương do đối thủ gây ra cho nó rất nhanh được kĩ sư tu bổ lại như mới. Nhìn cơ giáp làm bạn nhiều năm, Herbert nhẹ nhàng mở miệng: "Thí, ta phát hiện ta hình như yêu tiểu nhân ngư của ta mất rồi......"

Đại cơ giáp đứng ở nơi đó, lẳng lặng trầm mặc.

"Nhưng ta lại cảm thấy không dễ chịu. ta thực sợ hãi, sợ hãi càng lún sâu, sợ hãi trong tương lai vạn nhất mất đi cậu ấy, ta làm sao có thể chịu đựng được," Herbert nhíu chặt mi "Giống như phụ thân vậy, bởi vì không thể thừa nhận bạn lữ chết bệnh, mỗi lần ra chiến trường đều quyết tâm muốn chết, nếu không với thực lực của ông ấy làm sao có thể bỏ mạng như vậy được......"

Càng là người lạnh lùng bên trong thâm tâm lại cất dấu một ngọn lửa yêu thương mãnh liệt, một khi đã yêu thương ai đó thì cả đời trung tâm, vạn kiếp bất phục.

Herbert dừng một chút: "Nhưng làm một chiến sĩ ta vĩnh viễn không thể sợ hãi. Ta từng thề diệt sạch Trùng tộc, hoàn thành trách nhiệm và lý tưởng mà cha ta vẫn chưa hoàn thành," Herbert ngửa đầu nhìn về phía cơ giáp trầm mặc, gương mặt từ trước đến nay luôn lãnh lệ quả quyết lần đầu tiên xuất hiện một tia mê man, "Thí, nói cho ta biết, ta nên làm thế nào bây giờ?"

"Tiểu Hi thật là một nhân ngư tuyệt vời" cơ giáp rốt cục mở miệng, "Nhưng chủ nhân, ngài biết mà, tôi chỉ là một khối cơ giáp, không hiểu được tình yêu. Tôi chỉ có thể nói với ngài, cha ngài trước đây cũng từng hỏi qua tôi vấn đề này "

Âm thanh điện tử ở trong phòng chống chậm rãi vang vọng: "Cũng giống như lúc này, tôi trả lời không hiểu, cuối cùng ngài ấy không hề do dự quyết định, làm theo trái tim mình. Tuy rằng sau khi bạn lữ của ngài ấy chết bệnh ngài ấy lựa chọn cùng trùng tộc đồng quy vu tận trên chiến trường, nhưng tôi nhìn thấy mỗi ngày ngài ấy sống đều rất vui vẻ, cái cảm giác hạnh phúc ấy thậm chí còn lan đến những người xung quang. Ngài nên cảm ơn lựa chọn năm ấy của cha mình, vì nếu không có lựa chọn ấy sẽ không có ngài bây giờ."

Herbert trở lại viện nghiên cứu nhân ngư, Hạ Hi cũng vừa mới kết thúc trị liệu, nhưng tình huống vẫn tương đối nghiêm trọng, cho nên phải quan sát một thời gian, cả người cậu được đặt trong dinh dưỡng dịch chuyên dành cho chữa trị của người cá. Nhìn thấy Herbert tiến vào, bác sĩ nghiêm túc dặn hắn những điều cần phải chú ý trong thời gian Hạ Hi vẫn chưa hồi phục.

Đối mặt với vị ' sát thần ' của đế quốc này, bác sĩ đương nhiên có chút áp lực, chỉ có Kevin là cảm thấy Herbert không vừa mắt, "Ngài thế nhưng để tiểu Hi vẫn đang trong quá trình chữa bệnh đến quân bộ xem cơ giáp, rốt cuộc là cơ giáp quan trọng hơn hay Tiểu Hi quan trọng hơn? Ngài chẳng lẽ chưa từng quan tâm đến cảm xúc, sức khỏe của cậu ấy sao? Ngài có biết tình huống vừa rồi của cậu ấy nguy hiểm như thế nào không?"

"Hạ Hi có chuyện gì?" mặt Herbert trước sau đều không gợn sóng, nhưng tay lại theo bản năng nắm chặt lại, chỉ khi ngưng thần nhìn kỹ mới có thể phát hiện thân thể hắn không thể khống chế run rẩy.

"Khi nãy trong suốt một phút đồng hồ tim Tiểu Hi đã ngừng đập!" Kevin một bộ gà mái mẹ ôm con muốn lao vào tấu Herbert một trận, "Ngài nghĩ cái quái gì mà lại để một tiểu người cá chưa thành niên ở một mình, lại còn ở địa phương mà người bình thường không dám lại gần như đấu trường?!"

Ngoài dự kiến của Kevin, Herbert không có cãi cọ cũng không có phản bác, mà là chậm rãi mở miệng: "Là ta sai."

Cái này cao cao tại thượng nam nhân lần đầu cúi xuống kiêu ngạo của hắn.

Kevin nhìn Herbert như vậy nhất thời không biết nói gì. Bởi vì y nhìn đến nam nhân mỗi khi nhìn Hạ Hi nằm ở trong trong khoang dinh dưỡng dịch trong mắt hắn lại tràn ngập các loại cảm xúc phức tạp, có hổ thẹn, lo lắng, mà càng nhiều là đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play