Bắc Tiểu Lục sau khi lấy túi trữ vật, ném tấm hỏa cầu phù vào thi
thể hai huynh đệ nhà này. Thi thể nhanh chóng tan thành tro bụi.
Nhìn thi thể tan biến, Bắc Tiểu Lục cảm khái, thế giới này thật sự rất loạn. Từ khi vào bí cảnh hắn không lúc nào được bình yên, luôn gặp mấy tên
không biết sống chết làm phiền. Hắn lặng lẽ rời đi.
Éc éc!
Bắc Tiểu Lục thấy có tiếng kêu, liền quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một con
heo màu hồng kỳ lạ, trên đầu có hai cái sừng, đuôi thì giống như mũi
tên.
Con heo này thấy Bắc Tiểu Lục quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt của nó như thể lộ ra ý tứ, tiểu tử ngươi thủ đoạn thật độc ác.
Bắc Tiểu Lục giơ phi kiếm lên cười nói:
“Tiếp tục nhìn, cẩn thận ta giết ngươi diệt khẩu.”
Heo hồng sừng lộ ra vẻ khinh miệt. Heo đại gia tuy rằng chiến lực cặn năm,
nhưng lực phòng ngự lại vô địch. Ngươi cứ khoác lác đi.
...
Hai ngày trôi qua, Bắc Tiểu Lục không biết lục soát bao nhiêu viện. Đi vào
nữa, trước mặt hắn xuất hiện một khu vườn thật lớn. Ở bên ngoài liền có
thể nhìn thấy được, bên trong có thật nhiều cây linh quả, dị thảo. Nhưng phần nhiều khu vực lại là hoang phế, cỏ dại mọc um tùm.
Nơi này từng là linh điền hay sao?
Bắc Tiểu Lục muốn leo tường vào, lại phát hiện dược viện này cũng có trận pháp bảo vệ, mà hắn lại không nhìn ra được sơ hở nào.
Đào đất?
Bắc Tiểu Lục thử, lại phát hiện khu vực trận pháp bảo vệ cũng bao gồm cả
trong lòng đất, giống như một cái mai rùa vậy. Bao quanh toàn bộ vị trí
toàn bộ dược viện từ trong lòng đất đến bầu trời.
Tiến vào thế nào?
Bắc Tiểu Lục đương nhiên không có khả năng buông tha. Hắn đi vòng quanh khu vực.
Trận pháp này nếu đặt vào thời kỳ đỉnh phong, vậy Bắc Tiểu Lục chắc chắn sẽ
không tồn tại tâm lý may mắn. Nhưng đã qua bao nhiêu tuế nguyệt như vậy, trận pháp nhất định không còn trọn vẹn, mà trận pháp này tại sao vẫn
còn hoạt động.
Phải biết rằng, bản chất của trận pháp là cái gì?
Cộng hưởng, dẫn động thiên địa linh khí.
Bắc Tiểu Lục tin tưởng, trận pháp phòng ngự dược viện này khẳng định sẽ có chỗ yếu hơn, thậm chí còn có những nơi bị hư hại.
Hắn đi vòng quanh dược viện này. Nơi này rất lớn. Hắn đi vòng gần nửa ngày, ngay cả phân nửa cũng không có đi hết. Chỉ là trận pháp này thật sự có chút lợi hại. Đi lòng vòng đến bây giờ, cũng không phát hiện ra một nơi nào có thể ra tay được.
Không phải đâu?
Thời gian trôi qua mấy nghìn năm, có khi vạn năm, vậy mà trận pháp được vẫn không bị tổn hại.
Bắc Tiểu Lục chưa từ bỏ ý định. Hắn tiếp tục đi vòng quanh. Sau khi lại đi
được một lúc, hắn kinh ngạc phát hiện, phía trước có một đám người đang
tụ tập lại.
Thấy Bắc Tiểu Lục đi tới, mọi người lập tức cảnh giác, có vẻ như trong bộ hắc bào làm Bắc Tiểu Lục trông thần bí.
Bắc Tiểu Lục cũng không quan tâm bọn họ, dự định tiếp tục lên thăm dò. Bỗng có một người trong số đó lên tiếng:
“ Vị đạo hữu này, có hứng thú tham gia tổ đội với chúng tôi”
Bắc Tiểu Lục dừng lại, khẽ quay đâu nhìn, đây là một nam tử đại khái tầm hai mươi năm, tướng mạo bình thường.
Tên nam tử này thấy Bắc Tiểu Lục không nói chuyện, cũng không tức giận, tiếp tục hỏi :
“ Đạo hữu tu vi của ngươi thế nào?”
Làm gì vậy? Có người nào trực tiếp lại hỏi cảnh giới người khác như vậy?
Bắc Tiểu Lục suy nghĩ một chút, lại thoáng lộ ra một chút khí tức. Dù sao
chiến lực của hắn sớm vượt xa cảnh giới, bị người khác biết được tu vi,
căn bản không có vấn đề gì.
Khí tức này thuộc về Luyện Khí tầng chín, ít nhất là trung kỳ. Nam tử kia thoáng gật đầu, có vẻ như tu vi này cũng tạm ổn.
“Tốt, tu vi như vậy cũng có thể.”
Hắn dừng một chút, nói:
“Ta là Tần Phàm, tu vi Luyện Khí viên mãn. Chúng ta đều không phải cùng một nhóm. Ngươi yên tâm. Chỉ là phát hiện nơi này kết giới có chút yếu hơn
nơi khác, muốn mọi người tập trung sức lực phá thủng một lỗ hổng.”’
Bắc Tiểu Lục nhìn sang. Sử dụng thần thức quét qua, quả nhiên nơi đây có một chỗ kết giới yếu hơn chỗ khác.
Tần Phàm chân thành mời : “ Đạo hữu cũng thấy rồi đó, suy nghĩ thế nào?”
Bắc Tiểu Lục gật đầu :” Được”
Hắn đi tới, cùng mọi người, liên thủ công kích chỗ kết giới này. Trận pháp ở đây là nơi yếu nhất, nhưng bọn họ công kích cũng nhất thời, chỉ tạo ra
một lỗ hổng nhỏ, chưa đủ để cho người ta đi qua. Dù bọn họ có liên tục
công kích, nhưng lỗ hổng này lại hoàn toàn không có dấu hiệu mở rộng.
“Cần phải có người nhiều hơn.”
Bọn họ vừa tiếp tục công kích, vừa nói.
Tin tưởng sẽ càng lúc càng có nhiều người chạy tới nơi này. Mở rộng lỗ hổng này chắc chắn chỉ là vấn đề thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT