Khi Bắc Tiểu Lục đến ngọn núi di tích Thần Điện, đã qua ba ngày mở
ra. Một người một thú tiến dần về ngọn núi, Bắc Tiểu Lục mặc một bộ hắc
bào phủ kín cả cơ thể. Dù là Nguyên Anh tu sĩ, cũng không thể thăm dò
được niên kỷ của hắn. Đây là một món pháp khí cực phẩm, lúc trước hắn
khó có thể luyện hóa được, Nhưng bởi vì chuyển hóa được chân nguyên, hắn vẫn mất y nguyên một ngày để tế luyện. Thế nên mới đến trễ như vậy, Bắc Tiểu Lục cảm thấy như vậy rất thần bí.
Dù sao chỉ cần hắn không
lộ mặt, ai mà biết được niên kỷ của hắn. Điều đáng mừng là sau khi hắn
bước vào luyện thể Cốt Cảnh, hắn đã cao tới một mét. Điều này làm Bắc
Tiểu Lục cao hứng một hồi lâu.
Bắc Tiểu Lục được Hắc Lân Yêu Mãng một đường không nghỉ ngơi mang hắn tiến về di tích. Nhưng cũng mất tới
hai ngày để đuổi kịp tới nơi đây.
Thấy phía trước không xa một hồ dung ham tỏa ra sức nóng kinh người, Bắc Tiểu Lục vỗ vỗ đầu Hắc Lân Yêu Mãng :” Được rồi Tiểu Hắc, trước dừng lại đã”.
Bắc Tiểu Lục quan
sát một hồi xung quanh, nơi đây tồn tại không ít người, có bị thương
cũng không ít. Lúc Bắc Tiểu Lục vừa đến, bọn họ cũng đã chú ý tới, dù
sao hình ảnh trước mắt khá dung động.
Bọn họ không nhìn lầm thì
đây là Hắc Lân Yêu Mãng, là loài yêu thú máu lạnh, rất hung ác và khát
máu. Chưa kể khí tức mà nó tỏa ra, đây chí ít là một con yêu thú nhị
giai hậu kỳ.
Đặc biệt thần thức của bọn họ, khi rơi vào người kia đều bị bắn ngược ra. Trong lòng bọn họ đều hiện lên cùng một suy nghĩ “ pháp khí này chí ít cũng phải trung phẩm trở lên”.
Nghĩ tới đây
không ít kẻ rục rịch nổi lên lòng tham, bọn họ đều đã vô duyên với Thần
Điện. Không nghĩ tới lại gặp phải một tên đệ tử, đơn độc tiến đến. Nhưng không ít người từ ánh mắt tham lam, lướt qua Hắc Lân Yêu Mãng đều tỉnh
táo không ít.
Đây là một đầu yêu thú nhị giai đi, chưa kể có đánh
lại được nó hay không, cho dù hạ được nó có khi lại may áo cưới cho kẻ
khác. Cũng không phải tất cả đều ngu ngốc, đồ vật tuy giá trị nhưng cũng phải có mạng giữ mới được. Mất nhiều hơn được, bọn họ cũng không nguyện ý mạo hiểm.
Nhưng vẫn tồn tại rất nhiều tên não tàn, không cần nói nhiều rất ăn ý với nhau bao vây Bắc Tiểu Lục lại.
Một tên đại hán Luyện Khí viên mãn đứng ra chỉ vào Bắc Tiểu Lục uy hiếp :”
Tiểu tử, không hồn thì để lại túi trữ vật và bộ hắc bào này lại. Ta có
thể tha cho ngươi một mạng, đừng tưởng rằng thu phục được một con nhị
giai yêu thú, thì có thể hù dọa kẻ khác. Lão tử Phương Trạch một tay có
thể trấn áp nó”.
Một tên trong số đó cũng lên tiếng :” Tiểu tử nếu như ngươi có thể để con yêu thú này, nguyện ký kết làm nô thú cho ta,
ta có thể thu ngươi làm tiểu đệ. Yên tâm sau này ta sẽ không bạc đãi
ngươi!”.
Bọn hắn cảm thấu niên kỷ tên tiểu tử này chắc không cao
lắm, lại có pháp khí phẩm cấp cao như thế. Hiển nhiên là con em, đệ tử
thế lực lớn, lừa dối một chút, nếu hắn ngoan ngoãn đưa ra. Khặc
khặc…,tha là không thể nào, bọn chúng chỉ dụ dỗ thế thôi. Giết vẫn phải
giết, nếu không ra bí cảnh hắn tìm người chỉ mặt, vậy bọn hắn có mười
cái mạng cũng không đủ sống.
Bắc Tiểu Lục mới không quan tâm mấy
tên não tàn này, sơ bộ nhìn qua cũng phải hai mươi người. Đại đa số đều
là Luyện Khí tầng 9 trung kỳ trở lên, có sáu tên là Luyện Khí viên mãn.
Bởi vì đến nơi nhìn qua có vẻ di tích đã mở ra không ít ngày, điều này làm
tâm trạng hắn có chút không vui vẻ. Bây giờ lại gặp mấy tên không biết
sống chết, Bắc Tiểu Lục ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo. Nhìn mấy người
phía trước, lười nói nói chuyện, thúc dục Thất Lôi bộ pháp trong nháy
mắt, xuất hiện trước mặt tên tự xưng là Phương Trạch. Một quyền đấm ra.
Bôn Lôi Sát Quyền!
Phương Trạch vừa mới đắc ý mỉm cười, bỗng thấy Bắc Tiểu Lục động thủ, chớp mắt xuất hiện trước mặt hắn, làm hắn sợ hết hồn. Vô ý thức giơ thanh trọng
đao trước ngực.
Rắc rắc!
Một tiếng vỡ nát truyền ra, kèm
theo âm thanh gào rít đau đớn, tu sĩ tên Phương Trạch kia trước ngực
xương gần gần như vỡ nát. Mọi người nhìn tới đây đều nuốt một miếng nước bọt, có lầm không đây là một tên Luyện Khí có thể làm được. Phải biết
thanh trọng đao kia là phàm khí đỉnh cấp, một quyền chấn vỡ, người này
sức lực có bao nhiêu mạnh mẽ. Vô ý có người đều lùi lại một bước, sợ Bắc Tiểu Lục đột nhiên tập kích.
Vây xem đám người đều đã khiếp sợ,
yên tĩnh sau đó bắt đầu huyên náo. Phương Trạch thực lực đặt ở bí cảnh
bên trong, cũng coi là người xuất sắc, nhưng không ngờ bị một tên tiểu
tử vô danh một quyền cho tàn phế.
Nhất là hình ảnh một quyền đập vỡ trọng đao, điều này làm bọn họ khó có thể quên được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT