Tiêu Trần thấy lóe lên một đạo thân ảnh tức thì ném ra ba tấm Định Thân Phù!, một kiếm tích tụ mạnh mẽ chém đến. Nhanh tay dùng Thuấn Phong Phù xuất hiện sau lưng Hoắc Thiên, lợi dụng lúc y đang phân tâm, một kiếm xuyên qua người y.

Tiêu Trần cười “Ha ha ha”, đắc ý nói :” Thiên tài thì sao chứ cuối cùng vẫn để ta giết… chết”, đang hưng phấn bỗng giọng run rẩy nhìn xuống trước ngực. Chỉ thấy một lỗ to đùng xuyên qua, kèm theo theo một giọng nói âm u phía sau:” Ngươi thật là ngu ngốc, nhưng làm được đến thế ta cũng có lời khen cho ngươi!”.Tiêu Trần không thể tin được muốn xoay người nhưng ý thức của y đang chìm dần vào khoảng đêm vô tận. Đến chết y cũng không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng y đã một kiếm đâm chết hắn rồi mà.

Hoắc Thiên khinh thường nhìn thi thể của Tiêu Trần, lấy nhẫn trữ vật của y cất đi rồi bước về phía An Bích. Hắn vừa rồi chính là lợi dụng bụi mờ thi triển tuyệt học Hoá Thân Thủ, chính là muốn làm mê hoặc tầm nhìn Tiêu Trần. Đúng như dự đoán tên này quả thật quá dễ mắc lừa.

An Bích chạy tới bên Hoắc Thiên ân cần hỏi thăm :” Thiên ca huynh không sao chứ, nãy làm muội lo lắng hết hồn”. Dừng lại chút vỗ bờ ngực nhỏ thở phào :” Cũng may có huynh đến kịp không thì muội không biết sao nữa”.

Hoắc Thiên xoa đầu nàng ôn nhu :” Muội không sao là ta an tâm rồi. Cũng may lần này ta ở gần đây, nơi này nhộn nhịp như vậy muội biết chắc chắn sẽ chạy qua đây. Quả nhiên là may mắn đuổi kịp”

An Bích lè lưỡi đáng yêu :” Muội hành tẩu một mình trong bí cảnh mấy lần suýt bị yêu thú đuổi giết, rất đáng sợ”.

Hoắc Thiên ánh mặt hiện lên sự đau xót mỉm cười :” Được rồi, hết thảy có ta chỉ là ta cũng không nghe được tin tức của An Hồng. Mong là muội ấy không sao”.

An Bích cũng gật đầu, trong lòng cũng có chút lo lắng cho tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy vốn mạnh hơn ta nhiều nên chắc sẽ ổn hơn.

Hai người hỏi thăm một hồi, Hoắc Thiên nói:” Được rồi, tạm thời chúng ta cũng nên đi dò xét khu Dược Viên này. Ta nghĩ chắc sẽ gặp được vài thứ tốt”.

Một bên ở phía xa xa trong đám người ba thân ảnh không ai chú ý, một đứa bé khoảng bốn tuổi bỗng trầm mặc lên tiếng :” Moé chưa được ra sân đã hết đất diễn rồi, nhưng mà cũng bớt ta phải lo lắng”, dù sao cũng là người có liên quan tới dì nhỏ, mà tâm địa cũng khá tốt, hắn không ngại giúp nếu gặp khó khăn.

Tư Khuynh Mỹ một bên nhả rãnh :” Ô, Tiểu Ma đệ kia chính là tiểu tình nhân của ngươi đó ư”, khẽ vuốt cằm nàng trêu chọc :” Người ta coi có vẻ là thanh mai trúc mã, ui u ta thấy mà xót xa, tiểu đệ đệ bị hắt hủi”.



Cung Hằng cũng tò mò ngó nghiêng, Bắc Tiểu Lục đậu xanh rau muống trợn mắt nhìn nàng :” Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó, ở quê ta ngươi không đi viết tiểu thuyết là phí phạm tài năng “. Thấy hai người vẫn chưa thôi hắn đành phải giải thích :” Đại khái có họ hàng thân thích xa xa đi, có việc thì ta trông coi một hai”. Nói xong hắn mới mặc kệ hai người, hắn cần phải đi phá cấm chế, linh thảo còn đang ở trong chờ hắn đây.

Hai người cũng đã quen với việc Bắc Tiểu Lục thường nói một vài câu lạ lùng, khó hiểu. Thấy Bắc Tiểu Lục chân ngắn bước dài hai người nhanh chóng đuổi theo, Tư Khuynh Mỹ vẫn một bên trêu chọc đại khải hỏi bạn gái nhỏ ngươi là ai,.., hắn mới không thèm để ý cô nàng này. Thật phiền, ai mà làm đạo lữ thật bất hạnh.

Bắc Tiểu Lục liền dẫn theo Tư Khuynh Mỹ và Cung Hằng đến trước một dược viên, có thể nói dược viên này là dược viên lớn nhất và quý giá nhất vì linh thảo trong này tất cả đều là linh thảo tứ phẩm, vì vậy nơi này cũng là nơi tập trung nhiều người nhất.

Đối với sự hấp dẫn của những linh thảo trước mặt, mọi người liền cũng hợp sức với nhau liên tiếp tấn công vào cấm chế trước mặt. Đối mặt với sự công kích liên tiếp của nhiều người như vậy, cấm chế bảo vệ nơi này sau một trăm cuối cùng cũng không chịu nổi mà sụp đổ tan biến vào trong thiên địa. Không biết tại sao nhưng cứ mỗi lần bí cảnh mở ra, những cấm chế này lại xuất hiện, giống như trước đó chưa bị ai công phá vậy. Mọi người cũng chỉ cho rằng cấm chế cũng không phải tan biến hoàn toàn, do đó tự hồi phục theo thời gian.

Thấy cấm chế ở dược viên này đã biến mất, nhiều người liền nhanh chóng lao tới, nhằm chiếm được càng nhiều linh thảo thì càng tốt. Tư Khuynh Mỹ hưng phấn lôi kéo hai người xông lên nhưng đột nhiên bị Bắc Tiểu Lục giữ lại.

Nàng nghĩ ngờ nhìn hai tên này :” Tại sao không tiến lên, không lên vậy chúng ta gì cũng không nhận được, không phải các ngươi đến đây ngắm cảnh đấy chứ”.

Bắc Tiểu Lục lườm, miệng mấp máy hai chữ :” Ngu ngốc”, nàng đang định nổi bão thì bị Cung Hằng kéo lại nhỏ giọng nói :” Bên trong có thứ gì đó làm cho ta cảm thấy nguy hiểm, đây là trực giác”. Tư Khuynh Mỹ nghe vậy tức giận nhìn Bắc Tiểu Lục :” Vậy cũng không cho phép nói ta như vậy”, Bắc Tiểu Lục mới lười để ý nàng.

Về phần tại sao hắn lại biết thì điều này thì trong tư liệu Dì nhỏ đưa hắn ghi lại một phần xuất hiện qua Dược Viên. Bên trong này tồn tại một con yêu thú không dễ đối phó, bởi vậy hắn mới bình tĩnh quan sát.

Mặc dù Tư Khuynh Mỹ nghe giải thích như vậy, nàng vẫn có chút khó hiểu nhưng nàng lựa chọn tin tưởng vào Bắc Tiểu Lục. Ba người bình tĩnh đứng đó, có chút tu sĩ vượt qua nghi hoặc nhìn. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, đều nghĩ rằng mấy người bọn họ yếu không dám đi vào tranh đoạt.

Đúng lúc này, Tư Khuynh Mỹ thấy may mắn vì đã nghe lời hai người họ vì những người đầu tiên vào dược viên thì chưa kịp hái lấy linh thảo thì bùn đất dược viên chợt trồi lên, tiếp theo một đạo hắc ảnh xuất hiện ngay trước mặt mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play