Bên này, hai người vừa trốn, vừa ném vài lá phù ngăn trở con cá sấu đang đuổi tới.
Cung Hằng sắp tức điên lên rồi, chẳng biết nghĩ sao gào lên quát về phía con Cá Sấu nhị giai:
“ Mày là đầu óc heo sao? 'Tử Đề Liên' của mày đã bị người ta lấy đi, còn không mau đuổi theo.”
Nói xong Cung Hằng liền thấy đau đầu. Tuy rằng Cá Sấu lưng sắt không phải
óc heo, cũng là óc cá sấu, cái đó và óc heo dường như không khác nhau là mấy.
Cá Sấu lưng sắt vốn đang không ngừng phóng mũi tên nước về
phía Cung Hằng và Liễu Chân Nguyệt, dường như đã nghe hiểu lời Cung Hằng nói, nó xoay người quả nhiên phát hiện Đồng Diệc đã đào 'Tử Đề Liên'
lên và đang chạy trốn, bên cạnh là hai con Cá Sấu lưng sắt nhất giai
trung kỳ đều bị Đồng Diệc giết.
Con cá sấu này thấy 'Tử Đề Liên'
của mình bị đào đi, lập tức gào rú một tiếng, bỏ lại Cung Hằng và Liễu
Chân Nguyệt, rất nhanh đuổi về phía Đồng Diệc.
Cung Hằng thầm
than một tiếng, Đồng Diệc tính toán thật đúng lúc, con súc sinh này bất
kể như thế nào cũng cản không nổi y. Nhưng y không ngờ dám lợi dụng
mình. Cục tức này bất kể như thế nào cũng phải trả lại. Cá Sấu này đã
buông tha mình, đợi lát nữa phải đuổi theo lấy chút lợi tức.
Ba con yêu thú nhất giai hậu kỳ thấy cá sấu lưng sắt nhị giai đã truy đuổi về phía Đồng Diệc, cũng buông tha cho bọn Cung Hằng. — QUẢNG CÁO —
Bắc Tiểu Lục và Tư Khuynh Mỹ một bên nhìn nhau, từ trong ánh mắt có thấy sự kinh ngạc. Ai mà biết mấy con yêu thú cấp thấp này mà có thể nghe hiểu
được. Bắc Tiểu Lục thầm nghĩ :” Chắc hắn cũng phải thử một lần xem hiệu
quả thế nào”.
Bên này mắt thấy Cá Sấu lưng sắt đã rời khỏi, Liễu
Chân Nguyệt nhẹ nhàng thở ra xoa xoa mồ hôi đầy trán, có chút xấu hổ nói với Cung Hằng:
“Rất xin lỗi. Tôi thật không ngờ Đồng Diệc là người như thế. Hôm nay nếu không phải nhờ anh tôi đã chết”
Cung Hằng khoác tay, chỉ là sau đó mọi người đều kinh hô nhìn về phía trước. Đồng Diệc lại nắm Tịnh Tuyết bên người ném về phía Cá Sấu lưng sắt. Mục đích chỉ vì muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Liễu Chân Nguyệt thấy cảnh tượng này lập tức mắng” Đồ súc sinh”.
Ngay cả Bắc Tiểu Lục và Tư Khuynh Mỹ ban đầu cũng chỉ hứng thú quan sát mà
thôi. Bây giờ hai người ánh mắt nhìn về phía Đồng Diệc lạnh như băng.
Bắc Tiểu Lục là người rất quý trọng người thân xung quanh, khi nhìn như
vậy thật sự làm hắn thấy khó chịu. Hắn không phải chính nghĩa nhưng hành động súc sinh như vậy, hắn rất căm ghét. Đồng Diệc không biết mình đã
bị hai người bên ngoài quyết định, đưa hắn vào danh sách tử vong rồi.
— QUẢNG CÁO —
Tịnh Tuyết đang núp ở bên cạnh Đồng Diệc, cô thậm chí còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đã bị Đồng Diệc mang theo trốn.
Nhưng cô vừa mới làm rõ một ít tình hình, đã bị người mình yêu mến ném ra
ngoài, hơn nữa còn là ném hướng về phía mồm của Cá Sấu lưng sắt.
Tịnh Tuyết nháy mắt liền hiểu được, cô lập tức tâm như tro tàn, chỉ vì một
viên dược liệu, thậm chí còn là dưới tình huống có thể trốn thoát, vì để bảo đảm hơn, đã đem cô ném cho cá sấu lưng sắt. Mà Tịnh Tuyết cô, không ngờ người trong lòng ái mộ, lại là người như thế, trái tim một lòng đặt trên người của y.
Nhưng ngay tại thời điểm Tịnh Tuyết tuyệt vọng buông tay, Hoàng Lộc ở một bên không ngờ lao đến, đồng thời duỗi tay
đẩy Tịnh Tuyết ra, mà Cá Sấu lưng sắt lại một ngụm cắn đứt một cánh tay
của Hoàng Lộc.
Mặc dù cắn rơi Hoàng Lộc một cánh tay, nhưng con Cá Sấu không tiếp tục tấn công Hoàng Lộc, mà hướng Đồng Diệc đuổi tới.
Tịnh Tuyết bị Hoàng Lộc đẩy ra, tìm được đường sống trong chỗ chết thậm chí
còn không kịp phản ứng, nàng đã nhìn thấy một cánh tay của Hoàng Lộc bị
Cá Sấu lưng sắt cắn đứt, lập tức ngây ngẩn cả người tại chỗ.
Hoàng Lộc thích cô, cô không phải không biết, nhưng người cô thích là Đồng
Diệc. Đồng Diệc chẳng những là sư huynh top 10 ngoại môn, hơn nữa còn vô cùng anh tuấn, đối nhân xử thế đều tự nhiên hào phóng, làm cho người ta một loại cảm giác có thể dựa vào.
— QUẢNG CÁO —
Mà Hoàng Lộc có làn da trắng nõn, lại không thích nói chuyện, thậm chí
khiến cho người ta có chút yên lặng, hoàn toàn không như Đồng Diệc, năng động sức sống. Nhưng cô thật không ngờ Đồng Diệc vì thoát khỏi cái chết có thể ném cô cho Cá Sấu lưng sắt, mà Hoàng Lộc vì cứu cô, mà không
ngại đối mặt với tử vong.
Giờ khắc này Tịnh Tuyết lại cảm thấy
mình thật ngu, cô không chút nghĩ ngợi liền xông về Hoàng Lộc, nâng
Hoàng Lộc trên mặt đất dậy, nghẹn ngào xúc động nói:
“Rất xin lỗi.”
Hoàng Lộc lấy ra một viên đan dược ném vào trong miệng, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt nói:
“Em không sao thì anh an tâm”.
Cung Hằng âm thầm thở phào, trong lòng thư thái chút, nếu như là bốn người
liên hợp lại hại một mình hắn, hắn nói không chừng cũng khó đối phó.
Nhưng khi xác định chỉ có một mình Đồng Diệc chủ mưu, hắn cũng an tâm,
chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đồng Diệc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT