" Ha.....Là người ngươi không thể đụng vào. Xử lí tốt đi."
Ngay lập tức, có hai người vệ sĩ đi tới, khoác tay kéo Thạch Triết đi, cả quá trình không mất quá nửa phút. Thạch Triết sợ hãi, toàn thân tê liệt, không còn một chút sức lực nào để phản kháng, cứ vậy, để cho hai người kéo ông ra khỏi sảnh chính, biến mất vào dòng người huyên náo bên ngoài.
" Các vị đại gia, tôi chưa đắc tội với hai người kia, tất cả là do ông ta một tay tạo nên. Tôi vô tội, thả tôi đi."
" Vô tội? Thông đồng với Thạch gia tham ô công quỹ, cấu kết với thế lực ngoại lai để làm ăn bất chính, hợp tác với xã hội đen vận chuyển vũ khí hạng nặng qua đường bờ biển,......Ha ha, ngươi quả là việc xấu gì cũng có thể làm, vậy mà nói là vô tội?"
Thạch Trương chết lặng, anh không ngờ bí mật bao năm anh tốn bao công sức che giấu lại bị người khác không do dự bóc trần. Những chuyện anh làm, chỉ có trời biết, đất biết và đối phương biết. Tuyệt đối bảo mật. Vậy mà lại để người ta liệt kê không thiếu một tội. Chưa hết, người ta vừa mới gọi đôi nam nữ kia là nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân, Thạch Trương anh mới quen họ chưa tròn năm phút. Tốc độ điều tra này, thật khiến người khác rét lạnh.
" Suy nghĩ xong chưa? Người đâu..."
Thạch Trương hoảng loạn
" Vị đại gia này, xin tha cho tôi, tất cả đều do lão đại bản kia sai khiến. Tôi cũng bất đắc dĩ mà thực hiện.
" Bất đắc dĩ? Theo như điều tra, lợi nhuận từ những cuộc làm ăn phi pháp bị ngươi thu toàn bộ, Thạch gia kia, một phân lợi ích cũng không có."
" Tôi...."
" Xử lí."- Thật nhiều lời với kẻ này.
Câu lệnh vừa dứt, lập tức có người bước tới, ra tay không thương tiếc kéo Thạch Trương xuống dưới.
Thạch Trương sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch, phủ đầy mồ hôi. Anh ta hét lớn
" Không, không phải tôi làm, mấy người các ngươi dám bắt ta, đợi đến lúc ta thoát ra ngoài, ta sẽ tìm từng người tính sổ, khiến cho các ngươi sống không bằng chết...."
" Nhiều lời...."
Thạch Trương ra sức hét lớn, đột nhiên có một bàn tay to lớn từ đằng sau ót ập tới, một đòn vừa hạ đã khiến anh ta im bặt. Ngất xỉu rồi.
" Kéo xuống.."
" Rõ."
Trong thạch thất chỉ còn hai người là Thạch Nhu Nhi và Hạ Trạch. Hai người vẫn đang kinh hãi, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
" Không cần sợ, Dạ Thiếu nói có thể thả hai người đi. Nhưng, chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ ra ngoài. Nếu để ta biết, cho dù hai ngươi có trốn chân trời góc bể cũng đừng mong thoát khỏi sự truy sát của Dạ gia."
Một người trong hàng ngũ lườm hai người. Hỏi thừa, chủ tịch không là Dạ Thiếu thì còn ai vào đây nữa.
Một cái nhìn ớn lạnh cũng đủ cho Hạ Trạch và Thạch Nhu Nhi hiểu mọi chuyện. Cậu thanh niên khi nãy chính là tổng tài cao cao tại thượng của tập đoàn xuyên quốc tế Dạ gia: Thiên Hoàng. Mặc dù nói là của Dạ gia nhưng ai mà không biết Thiên Hoàng do một tay Dạ Thiên tạo nên, anh không dùng bất kì một sự giúp đỡ từ gia tộc, dần dần xây dựng thành một tập đoàn xuyên quốc gia, trở thành một trong những người đàn ông giàu nhất trên thế giới.
Sở dĩ Hạ Trạch không nhận ra Dạ Thiên có lẽ bởi vì " nhị thiếu phu nhân" của anh. Tổng tài Thiên Hoàng thị huyết băng lãnh, cao ngạo khí phách, đặc biệt: không gần nữ sắc. Nhưng cô gái đi bên cạnh anh đã hoàn toàn phủ nhận hình ảnh của Dạ Thiên trong suy nghĩ ông, ánh mắt anh nhìn cô đầy cưng chiều, sủng nịnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT