Nhưng cuối cùng vẫn là anh thông minh, tận dụng thời cơ lén lút bán lại trung tâm thương mại này. Thạch Triết vẫn không hề biết chuyện, từ đầu, ông ta chỉ muốn lợi dụng anh đào cơ chuộc lợi, đâu có chỗ tốt phần anh. Phiền phức ông ta gây ra cũng không lớn, nhưng biết đâu có một ngày lại đắc tội với những người không nên đắc tội. Khi ấy, chính anh cũng không giữ nổi cái mạng nhỏ này.
" Thạch gia, là Hạ Trạch gây chuyện?"
" Không phải sao? Ngươi quản người cũng tốt thật a, lại dám để một con kiến trèo lên đầu ta làm loạn."
Thạch Trương âm trầm, trung tâm này anh đã bán từ sớm, vốn dĩ không còn quyền hạn điều tra cấp dưới. Nhưng nếu để Thạch Triết biết được chân tướng sự việc, chắc chắn, anh sẽ không còn đường lui. Việc tới đây, đành phải đâm lao theo lao vậy, chuyện tới đâu tính tới đó.
" Thạch gia, con sẽ xử lí, người cứ về nghỉ ngơi trước."
" Ngươi, đây còn là lần đầu sao? Lập tức ra tay, xong việc báo cáo lại với ta?"- Thạch Triết lườm người đàn ông trước mặt.
Thạch Trương mới để ý còn ba người khác ở đây, từ đầu tới giờ, anh mải chú ý tới chuyện của lão đại bản kia, đâu có thời gian rảnh để quan tâm chuyện nhỏ. Ba người, có một người anh quen, tất nhiên, đó là Thạch Nhu Nhi, còn hai người còn lại......yêu nghiệt, chắc chắn là yêu nghiệt chuyển thế. Nam thì cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ tà mị, lạnh lùng, tư thái phong vân, kinh thiên động địa, vừa nguy hiểm lại khó lường. Nữ thì phải nói, thiên sinh lệ chất, xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan trời phú thiên lệ, vừa xinh đẹp quyến rũ lại trong sáng thanh cao, hệt như đoá anh túc nở rộ, một thân hương sắc rực rỡ nhưng có thể hại chết người.
Đương nhiên, Dạ Thiên thấy ánh mắt không an phận của Thạch Trương, anh lập tức vươn tay kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Ánh mắt thâm trầm, âm lãnh quan sát Thạch Trương. Thạch Trương bị anh doạ sợ, trên trán lén lút phủ một tầng hơi nước mỏng, tâm khẽ động, liền bị một thân nam tử uy nghi bễ nghẽ một tay bóp nát từ trong trứng nước. Không khó chịu sao được. Nhưng Thạch Trương anh không tin, trên thế giới này lại có người phụ nữ không vì quyền lực, địa vị và tiền bạc mà không động lòng. Hiển nhiên, cô cũng vậy. Thạch Trương cười thầm. Ánh mắt như con hổ đói bị anh mạnh mẽ kìm nén trong lòng.
" Tiểu thư, không biết nên xưng hô như nào?"
" Tên của cô ấy, ngươi có tư cách biết."
" Ngươi,....ha,.... không có chuyện gì mà ta không làm được..."- Thạch Trương chú ý đến nam tử đang ôm chặt cô. Nhìn hành động của Dạ Thiên, chắc chắn, anh ta cũng đoán được Tử Uyên là hoa đã có chủ, nhưng mĩ nhân như vậy, chẳng phải càng có tư vị hơn sao?
Dạ Thiên ghét bỏ nhìn Thạch Trương, tay anh vẫn ôm chặt eo cô, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ. Vốn dĩ muốn về sớm, lại bị những hòn đá này cản đường, thật sự muốn tìm cái chết. Đối với loại người này, anh cũng lười biếng ra tay.
Dạ Thiên rút điện thoại trong túi, bàn tay nhanh gọn bấm một dãy số dài.
" Alo, chủ tịch, ngài có gì dặn dò."
" Đến trung tâm thương mại."
Tít tít
Dạ Thiên không nhiều lời, lập tức cúp máy.
" Tiểu Uyên, về thôi."
" Được."
Thấy Dạ Thiên và Tử Uyên chuẩn bị ra về, Thạch Triết lớn tiếng ngăn cản
" Khoan đã, Thạch mỗ ta chưa cho các người rời khỏi đây."
" Ông sao?"
Thái độ khinh thường, không muốn nhìn người đối diện dù chỉ một giây của Dạ Thiên và Tử Uyên khiến Thạch Triết tức giận, khuôn mặt vừa nóng vừa đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT