" Gia gia, ông bớt giận..."- Thiếu nữ nhẹ nhàng lên tiếng an ủi, một thân hoa nguyệt đầy quan tâm, lo lắng.
" Thạch Thu Nhi, ông ta là đang sỉ nhục ta."
" Nhưng ngài ấy nói không sai."- Cô gái thì thầm nói khẽ, âm thanh rất nhỏ, ánh mắt yếu đuối không dám nhìn thẳng vào mắt gia gia.
" Mày....." - Thạch Triết mắt đỏ au, tức giận nhìn thiếu nữ. Một tay thôi dựa vào tường, dùng lực gạt tay Thạch Thu Nhi ra. Ánh mắt tức giận nhìn hai nam một nữ trước mặt, không hề quan tâm sự đau lòng của cô gái.
" Thạch Triết à Thạch Triết, ông làm ăn thất đức nhưng lại có đứa cháu gái tốt như vậy, đúng là kiếp trước tích đức không nhỏ a."
" Hạ Trạch, bàn chính sự, rốt cuộc ông định bán đá tảng thạch anh này hai người kia?"
" Không sai?"
" Cậu trai trẻ, nể tình cậu không hiểu chuyện, nhường lại đá tảng thạch anh này cho ta được không? Ta sẽ trả giá gấp đôi." - Thấy thương lượng với Hạ Trạch thất bại, Thạch Triết quay sang nói chuyện với Dạ Thiên, giọng điệu lúc này, mềm mỏng không ít.
" Không bán."
Thạch Triết bị câu này làm cho sững sờ, đời ông có khi nào lại hạ giọng với một đứa trẻ, vậy mà nó còn không nể mặt ông. Được, được lắm.
" Hạ Trạch, ông là rượi mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Đừng quên, chủ nhân của thương mại này là người quen của tôi, chỉ cần tôi muốn, hồ sơ ba đời nhà ông tôi có thể lấy được. Nhớ không nhầm, ông còn hai đứa con trai đang kinh doanh bất động sản phải không?"
Hạ Trạch nghe vậy, nội tâm chợt động. Ông là người giàu tình cảm há lại để Thạch Triết đem người thân trong gia đình ra uy hiếp.
Về phía Tử Uyên, cô cũng kinh ngạc không ít nha, từ bao giờ cô có người quen vô sỉ như vậy. Đương nhiên, một đám người nhà họ Cố thì không phải nói.
" Ông,....., tiểu nhân."
" Ha ha ha, Hạ Trạch, bây giờ, ông liệu đường mà làm việc."
" Thạch Triết, đừng quá đáng."
" Quá đáng, Thạch Thu Nhi, gọi điện cho gia gia."
" Vâng..."- Thạch Thu Nhi thập phần khó xử, cô trời sinh tính cách hiền lành, nhu mì, không biết lấy mạnh khi yếu. Thấy Hạ Trạch khó xử, cô cũng không nỡ xuống tay.
" Hạ Trạch, nể tình chúng ta từng là đồng sư, ta cho ông một cơ hội cuối."
" Được rồi, khách quan, ngài có thể nhượng lại một nửa số đá này không, tôi sẽ đền bù cho ngài thích đáng." Hạ Trạch hạ giọng, giọng nói không lớn nhưng đầy khó xử và e ngại. Đây là lần đầu tiên, ông đòi lại đồ đã bán cho người khác. Không khó xử sao được.
" Không....." được. Dạ Thiên nghiêm túc, giọng nói đanh thép, mạnh mẽ đánh vào tâm người nghe. Nhưng lần này thì khác, anh chưa kịp nói hết câu thì Tử Uyên bên cạnh ra tay ngăn cản. Cô khẽ giật giật góc áo của anh. Dạ Thiên thấy động, anh quay lại nhìn cô. Tử Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt anh khí kì lạ nhìn anh. Dạ Thiên lập tức hiểu ý, cô ấy là muốn để xem lão Thạch đầu kia muốn làm gì, không phải sao? Lệnh của bà xã đại nhân đưa ra, lẽ nào anh lại ngăn cản.
Dạ Thiên trực tiếp gật đầu, không ngần ngại, lãng phí bất kì một giây nào.
" Được."
" Tốt thôi, Hạ Trạch, như vậy có phải tốt hơn không. Nhu Nhi, lên kiểm đá."
" Khoan....."
" Hạ Trạch, ông muốn sao nữa?"
" Khách quan, ngài mua đá trước, vậy ngài chọn đá trước đi."- Hạ Trạch nói, chỉ có cách này mới dịu được cảm giác khó chịu trong lòng ông.
" Không được." - Thạch Triết nhất quyết không đồng ý
Thạch Thu Nhi bên cạnh, lên tiếng khuyên bảo
" Gia gia, ông cứ để cho họ chọn trước. Dù gì họ cũng chỉ là khách qua đường, thấy hứng thú với đá thạch anh nên muốn mua thôi. Chắc chắn sẽ không biết cách chọn đá. Gia gia, họ chọn trước, không phải người khác sẽ nói ông rộng lượng bao dung với tiểu bối hay sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT