" Vị tiểu thư này, Lăng Cẩm tôi trời sinh quý trọng người tài, tôi tài hoa không bằng người nhưng có một chút hiểu biết, không biết tôi có vinh hạnh được cùng cô so tài. "- Lăng Cẩm e dè, câu nói hết sức nhẹ nhàng, vừa hiểu lễ, vừa rộng lượng, khiến mọi người xung quanh ai cũng tấm tắc khen ngợi.
" Tùy cô "- Nữ nhân ngu ngốc này thật nhiều lời, muốn làm cô mất mặt đến vậy sao, chi bằng để cô chơi với Lăng Cẩm một chút - Tử Uyên lạnh giọng, lúc bắt đầu, cô cũng chẳng thèm nhìn Lăng Cẩm một giây nào.
" Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu...."
" Khoan đã, đã thi đấu thì cần phải có trọng tài."
" Không sai, không sai, vậy xin mời Quy lão tiên sinh ra mặt vậy." - Lăng Quốc lớn tiếng.
Quy lão tiên sinh, cũng không tồi, lão gia nhà họ Quy, nổi tiếng công minh chính trực, không sợ thế lực ngoại lai. Vốn dĩ hôm nay ông cũng chẳng muốn tới đây, nhưng vì con trai ông, gia chủ hiện tại đang ốm nặng nên ông bất đắc dĩ đành phải tham gia.
Quy lão tiên sinh vốn chẳng muốn tham dự trò chơi của bọn trẻ, nhưng nghe Lăng Quốc kéo mình vào cuộc, mọi người xung quanh cũng nhất nhất mong chờ. Ông đành hạ cố một lần vậy.
" Được, tôi làm trọng tài.....Nếu hai vị tiểu thư đây muốn so cầm, kì,thi, hoạ, chi bằng chúng ta thi khiêu vũ trước, ba thắng hai, hết sức công bằng. Vừa nãy, coi như Lăng tiểu thư đã biểu diễn, lần này, xin mạn phép mời cô nương đây ra mặt vậy." - Quy lão từ tốn, giọng điệu không nóng không lạnh, không hề kiêng dè những người có mặt ở đây.
Tử Uyên thấy tư thái của ông, trong lòng dâng lên một tia thán phục, người giống vậy, hiện tại còn mấy người đây? Nghĩ vậy, giọng nói của Tử Uyên cung kính, khách sáo thêm vài phần:
" Quy lão gia thật khách sáo, nếu ông đã nói vậy, Tử Uyên đành nghe theo ông."
Quy lão thấy cô, ánh mắt thêm vài phần dò xét, cô gái này khí chất tôn quý, cao ngạo bẩm sinh, ắt không phải người tầm thường. Lời nói không siểm nịnh, vẫn ngạo khí tràn đầy. Quả là nhân tài.
Quy lão nhìn cô, ông cười hiền từ, tay phải theo thói quen vuốt chòm râu trắng như tuyết, gật gù vừa lòng.
" Tiểu thư quả thật chân nhân bất lộ tướng, khí khái hơn người, không biết cô muốn biểu diễn bài nào? Lão già đây rất mong chờ a."
Người ngoài nghe lời Quy lão, trái tim bất giác nảy nhanh một nhịp. Phải biết là Quy lão này mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ thấy ông khen người khác, vậy mà vừa gặp cô gái trẻ tuổi này không lâu, đã lên tiếng khen ngợi. Quả là mở mang tầm mắt.
" Ngài quá lời, tôi thấy bản "Bóng đêm" cũng không tồi "
Oa, là "bóng đêm " - bản nhạc này do một nhạc sĩ bí ẩn sáng tác, từng đạt giải nhất cuộc thi " Sao nhạc " toàn thế giới. Bản nhạc tuy rất hay nhưng âm điệu kì lạ, đến giờ vẫn chưa một ai có thể hợp khiêu vũ cùng nó. Không phải người chọn nhạc, đối với" Bóng đêm" là nhạc chọn người a.
Lăng Cẩm nghe tên bản nhạc, trong lòng vô cùng vui vẻ. Bản nhạc này dành cho cô ta sao? Hão huyền.
Không chỉ Lăng Cẩm, mọi người xung quanh và thậm chí là Dạ Thiên đều rất ngạc nhiên. Nhưng... anh tin cô.
" Cô chắc chắn?"- Quy lão ôn tồn hỏi lại
" Không sai, là bản" Bóng đêm." "
" Thôi được rồi, nhạc công."
Đến lúc này ai nấy đều vô cùng hưng phấn, tò mò với màn trình diễn sắp bắt đầu. Nhưng đột nhiên, nhạc công chính lật đật chạy ra, vẻ mặt lo lắng, hớt hải:
" Vị tiểu thư này chọn bản " Bóng đêm",tuy nhạc hay nhưng do bản nhạc này rất quý, chúng tôi chưa từng nhìn thấy chúng, chỉ nghe duy nhất một lần trong lễ trao giải."
Ầm Ầm
Bây giờ phải làm sao, có người chịu múa" Bóng đêm" nhưng lại không biết phổ nhạc.
Làm sao bây giờ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT