Vừa thấy thiếu nữ tuyệt sắc, ai nấy đều ngây người, cả người họ tê tê, không thể nhúc nhích, hơi thở có phần gấp gáp. Thật sự cô rất rất đẹp, toả sáng như mặt trời mùa hạ, thanh khiết, lạnh lùng, tôn quý như mặt trăng ngày rằm khiến cho người ta phải rửa mắt ngước nhìn.
Khoan, bên cạnh Dạ thiếu từ bao giờ có phụ nữ rồi? Trong lòng mọi người chợt nảy lên. Phải biết là Dạ Tổng luôn băng lãnh, chỉ cần một ánh mắt là có thể giết người. Lại thêm tin đồn cấm dục, không gần nữ sắc, những người phụ nữ dám tiến lại gần đều vô tung vô ảnh tự nhiên mà biến mất.
Vậy mà anh có phụ nữ, người con gái này phải có thân phận cường đại như thế nào mới có thể sánh đôi cùng anh. Nhưng,họ lại phủ nhận ngay, không cần thân phận, chỉ riêng nhan sắc của cô cũng đủ để điên đảo chúng sinh, thiên hạ đại loạn. Đâu nhất thiết cần nhiều như vậy.Nghĩ thế, ai cũng ngao ngán nghĩ về con gái nhà mình.
Tử Uyên vừa xuống xe, cô nhìn xung quanh một vòng. Quả là mặt mũi không tồi, có thể mời được những người này đến dự tiệc. Nghĩ rồi, cô quay sang Dạ Thiên,nhìn nhìn anh. Dạ Thiên lập tức hiểu ý,anh đưa tay, ra hiệu,Tử Uyên không chần chừ, cô khoác vào tay anh.
Hai người kẻ xướng người hoạ, vô cùng đẹp mắt. Có lẽ, họ đã định sẵn là phu thê trời sinh, ân ân ái ái khiến người khác ghen tị. Tất nhiên, trong đó có Lăng Cẩm. Vốn dĩ cô định theo cha đến đây, Dạ thiếu nhìn thấy cô chắc chắn sẽ thích cô.Cô là ai, đường đường là đại tiểu thư Lăng thị, vừa xinh đẹp vừa tài năng
xuất chúng, có bao giờ lại chịu ủy khuất như vậy.
Tử Uyên cùng anh song bước, mỗi hành động đều vô cùng ưu nhã. Đột nhiên, cô có cảm giác khó chịu, Tử Uyên nghiêng người,ánh mắt lập tức bị thu hút bởi cô gái trước mắt.Cô gái này rất xinh đẹp, vẻ đẹp quyến rũ gợi cảm, hấp dẫn đàn ông. Tuy nhiên, ánh mắt kia đã phá hoại gần hết mĩ cảm của người nhìn, làm khuôn mặt cô có chút vặn vẹo, xấu xí. Điều kì lạ, cô ta nhìn Tử Uyên bằng ánh mắt hình viên đạn, cứ như cô đã hại mười tám đời nhà người ta không bằng, cô nghĩ,nếu ánh mắt có thể giết người, chắc cô chết bảy bảy bốn chín lần quá.
Khoan đã, cô ta có chút quen. Không sai, cô ta là cô gái ở trung tâm thương mại lần trước. Quả thật, Tử Uyên đã khiến cô mất hết mặt mũi nhưng đâu đến nỗi phải hận thấu xương như vậy.
" Đi thôi ".- Giọng nói đàn ông trầm bổng, tràn đầy từ tính vang bên tai. Tử Uyên chợt hiểu, cô nhìn Dạ Thiên bất mãn, cánh tay bất giác nhéo anh một cái thật đau. Hừ. Người đàn ông này chỉ giỏi chọc hoa đào, gây phiền phức cho cô.
Dạ Thiên bên cạnh ăn đau nhưng anh không có chút biểu cảm khác lạ nào. Vẫn ôn nhu nhìn cô, chỉ là trong mắt có chứa sự khó hiểu. Ai chọc phải cô vậy?
Không nghĩ nhiều, anh khoá chặt tay cô, dùng lực nhẹ kéo cô vào trong. Tử Uyên cũng chẳng muốn lưu lại đây lâu, cùng anh từ tốn bước vào. Tà váy thật dài phía sau, lướt đi trên thảm đỏ,mềm mại,nhẹ nhàng như gió, lưu luyến theo bước chân mĩ nhân.
Dạ Thiên và Tử Uyên vừa vào đại sảnh, mọi người cũng không ở lại, lập tức theo chân chạy vào sau.Lăng Quốc và Lăng Cẩm đi trước, hai cha con cố gắng tiến lại gần, sóng bước cùng anh và cô. Nhưng, uy áp của hai người thật sự rất mạnh, dường như không muốn người khác lại gần phá vỡ thế giới riêng của hai người. Vì vậy, ông đành lủi thủi theo sau, gương mặt có chút gượng gạo, cười nhưng không nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT