Dùng bữa xong, Tử Uyên có thói quen uống trà để dịu bụng. Cô nói người hầu pha một tách hồng trà Pháp, mùi hương thanh nhã thoang thoảng tràn ngập khắp căn phòng.
Tử Uyên cầm ly trà, ưu nhã đưa lên miệng nhấp một ngụm. Không hổ danh là hồng trà Pháp, nước trà màu nâu đỏ trong suốt, hương thơm dịu ngọt,vừa uống một ngụm đã cảm nhận được vị đắng nhẹ nhưng vô cùng thanh mát, ngọt dịu nơi cổ họng. Quả thật là cực phẩm. Tuy nhiên, khi pha trà, người pha đã bỏ thêm một lát gừng tươi mỏng khiến trà vừa thơm, vừa có hương vị nồng nàn khó tả.
Một tách trà ngon không chỉ cần lá trà phải tươi, đạt tiêu chuẩn mà còn phụ thuộc vào cung cách,kĩ thuật của người. Nếu không, dù có lá trà thượng hạng cũng mất đi hương vị sẵn có.
Tử Uyên rất kén đồ uống, đặc biệt là nước trà,nhưng cô khá thích hồng trà pha theo cách như vậy.
Cô cao nhã thưởng trà vừa ngắm cảnh trong trang viên.
Dạ Thiên ngồi đối diện cô, cảnh đẹp ý vui làm lòng người xao động. Cảnh vật lãng mạn, thanh bình, người thì xinh đẹp tuyệt mĩ, ưu nhã trác tuyệt.
Tử Uyên và Dạ Thiên dùng xong trà, anh đưa cô lên phòng nghỉ ngơi. Biệt thự rộng, lối đi lên cầu thang rất thoáng. Cầu thang gỗ điêu khắc hình rồng tinh tế, sống động như thật, mỗi bậc thang đều khắc hoạ tiết hoa mai cao quý và hình chim hạc trang nhã.
Tử Uyên nhìn xung quanh một vòng, hừ, chỉ một cái cầu thang thôi có cần phải khoa trương như vậy không. Tuy nhiên, điều đó không hề bất ngờ với người tự cao,ưa hoàn mĩ như anh.
Dạ Thiên đưa cô lên lầu, anh kéo tay cô đến trước một căn phòng lớn, nhanh tay mở khoá giúp cô vào trong.
Căn phòng rất rộng, tuy nói là phòng ngủ nhưng có đầy đủ nội thất, vô cùng tiện nghi.
Cả căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo ngoài ra còn kết hợp màu đen hoặc xám làm nền khiến người nhìn có cảm giác áp bách,cưỡng chế.
Tử Uyên bước tới cạnh ghế sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống. Chiếc ghế sofa đơn bằng bông màu trắng tinh, rất mềm mại và ấm áp.
Phía trong còn kê một bàn nhỏ để đựng đồ,một lẵng hoa mộc lan cao nhã.
Cạnh cửa sổ của phòng ngủ có một chiếc giường lớn, mền và gối lụa được xếp găn nắp, gọn gàng không một nếp nhăn. Phía ngoài còn phủ một lớp màn mỏng bằng voan lụa và đính thêm nhiều kim tuyến lấp lánh.Những hạt nhỏ trên màn thưa được ánh mặt trời rọi vào toả sáng lấp lánh. Tử Uyên quan sát tỉ mỉ viên đá nhỏ, cô hơi bất ngờ, chỉ một rèm nhỏ mà dùng đá quý để trang trí. Những viên đá này có giá trị không ít hơn vàng nguyên chất,thậm chí đắt hơn nhiều lần tuy nhiên, so về độ trân quý và giá thành đắt đỏ thì viên đá cô thấy ở căn nhà gỗ thập phần tốt hơn.
Căn phòng này cô tính qua cũng mấy nghìn vạn.
Người đàn ông này thật biết cách tiêu tiền.
Từ lúc vào phòng, Dạ Thiên luôn để ý cô, anh quan sát rất kĩ,đối với căn phòng này, cô không hề ngạc nhiên cũng chẳng có phản ứng quá khích. Dạ Thiên có chút tò mò, Tử Uyên đối với những đồ vật giá trị của anh không hề có chút bất ngờ và thậm chí còn không quan tâm, rất giống như....cô đã quen với chuyện này. Những người anh phái đi điều tra đều vô dụng, có lẽ phải dùng đến con hắc bài trong bang mới có thể hiểu.
Dạ Thiên ổn định tâm trí,ôn ôn nhu nhu nhìn cô:
" Em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh tìm em."
" Được "- Cô không do dự.
Dạ Thiên gật gật đầu, chân ngọc thon dài, chắc khoẻ từng bước mạnh mẽ ra khỏi phòng. Anh bước xuống lầu, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Anh đang bàn công việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT