Trong căn phòng tổng thống xa hoa, dáng người thiếu nữ nhỏ nhắn nằm dưới sàn, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt mơ màng ngập nước,đôi môi đỏ mọng mấp máy. Gương mặt cô trắng mịn, vài lọn tóc rũ xuống trên xương quai xanh, cổ áo rộng để lộ cảnh xuân bên trong. Cơ thể này như không còn là của cô nữa...Bỗng tiếng bước chân ngoài hành lang vọng vào.

Một người đàn ông xấu xí, thô kệch bẩn thỉu được vệ sĩ đưa và trong. Anh ta bị ném thẳng xuống sàn không chút thương tiếc khiến đầu bị va vào chân chiếc ghế bành gần đó.Người mặc áo đen ra lệnh:

"Tiểu thư đã dặn dò,anh biết làm thế nào rồi đấy.Làm không xong...hừ...mạng cũng không giữ nổi đâu." Nói rồi anh ta ra khỏi phòng,đóng cửa lại.

Khi vệ sĩ lui ra hết,người đàn ông bẩn thỉu kia mới dè dặt tiến lại về phía cô.Anh ta cười khẩy:

"Đây là lệnh,cô không thể trách tôi,có trách cũng trách tại sao cô lại đụng phải người có quyền lực như vậy."

Anh ta đưa đôi bàn tay lấm lem bẩn thỉu ấy đụng vào cô, chưa kịp chạm đến thì đã gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của cô gái khiến anh ta cũng bất giác rùng mình lên một cái, tất cả dũng khí cũng vì thế mà mất sạch.

"Đụng vào tôi.Hừ.Đừng mơ." - Nam Cung Tử Uyên kiên quyết nói.Lời nói mang theo khí thế bễ nghễ, coi thường chúng sinh cùng với ánh mắt sáng như sao khiến ai nhìn thấy cũng phải rung động, tim như ngừng đập. Nhưng anh ta cố trấn tĩnh dùng hết sức tiến về phía cô, dùng tay xé rách một bên váy của cô. Cảnh đẹp hiện ra, đôi chân trắng, thon dài không tì vết khiến bất kì người đàn ông nào cũng phải nổi lên dục vọng.

Như được tiếp thêm dũng khí,anh ta mạnh bạo xé nát cổ váy, cổ váy bị rách xuống tận phần eo. Không khí lúc này nóng hơn, trên sàn nhà người thiếu nữ yếu ớt khiến ai cũng muốn ôm vào lòng mà bảo vệ. Quần áo xộc xệch khiến cô càng trở nên quyến rũ, gợi cảm hơn.Người đàn ông liếm liếm môi,vươn tay định ôm cô vào lòng.

Nhận thấy sự nguy hiểm cận kề,cô dùng hết sức bình sinh ấn chặt một cái nút nhỏ phía bên trái của chiếc đồng hồ Rolex mà cô đã cho thợ thủ công thiết kế riêng, chỉ dùng vào những lúc nguy cấp.

Sau vài giây bỗng đồng hồ phát ra tiếng tít...tít...tít. Rồi phía trên nó xuất hiện một vết nứt nhỏ xíu, nó bắn ra một tia sáng màu đỏ tươi lên cổ của người đàn ông kia. Lập tức anh ta ngã xuống sàn và bất tỉnh.

Tận dụng lấy cơ hội hiếm hoi, cô vội vã lấy chiếc voan mỏng trên ghế choàng quanh người, dùng sức chạy ra ngoài. Rất may, vệ sĩ không khoá cửa phòng của cô.Cô chạy, chạy và chạy.

Cô đến trước thang máy, ra sức nhấn.Thang máy mở, Nam Cung Tử Uyên bước vội vã vào trong. Có lẽ đó tác dụng của thuốc quá mạnh khiến mắt cô mơ màng không nhìn rõ mọi thứ xung quanh.Giờ phút này,cô không để ý đến người đàn ông đang đi chung thang máy với cô.Một lúc sau, như đã ổn định hơn, cô bất giác quay người về sau.

Đẹp,đẹp quá!!!

Đôi mắt phượng dài, sâu thẳm nhưng lúc nào cũng sáng lên. Đôi mày sắc bén nhíu lại nhìn cô. Mái tóc cắt ngắn để tùy ý,một vài sợi tóc rơi xuống vầng trán rộng và cao. Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng thỉnh thoảng nhếch lên một nụ cười tà khí.Hai tay đút trong túi quần vừa thanh lịch vừa cao quý. Đôi chân dài, thẳng tắp. Một vóc dáng chuẩn siêu mẫu, mà thậm chí còn đẹp hơn. Anh ta mặc bộ vest đen vô cùng huyền bí, nhìn cô vừa tò mò vừa soi xét khiến cô bất giác thấy ngượng, khuôn mặt đã đỏ lại còn đỏ hơn.

Cô trấn an:"Đều do tác dụng của thuốc quá mạnh." Nhắc đến từ "thuốc" cơn đau đầu lại ập đến cùng cảm giác vô cùng khô nóng, vô cùng khó chịu.Cô thở dốc,dựa lưng vào cửa thang máy để da thịt có thể tìm được cảm giác lạnh.

Đột nhiên cửa thang máy mở ra, "đinh" một tiếng. Chưa kịp phản ứng cô tưởng như mình sắp không chống đỡ nổi mà ngã nhoài ra phía sau.Thế nhưng, ngoài sức tưởng tượng, cô rơi vào một cái ôm dịu dàng và....mát lạnh.

Cô dùng sức để dán chặt thân mình vào khối băng thoải mái ấy khiến cho chiếc khăn voan rơi xuống nền đất để lộ ra cảnh đẹp trăm năm khó gặp bên trong. Đàn ông nào có thể chịu được cơ chứ. Quả vậy, anh bế cô lên, ôm kiểu công chúa, nhẹ nhàng để cô tựa vào ngực.

Anh rảo bước khỏi thang máy đi về phía một căn phòng cách đó khi xa.Trước khi vào phòng, chợt nghĩ ra điều gì đó, bước chân khựng lại, lạnh lùng ra lệnh:

"Lui xuống.Không cho bất cứ ai làm phiền."

Nghe lệnh, người đàn ông núp gần đó cúi người xuống, cung kính trả lời:"Dạ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play