Căn cứ Hắc Long nằm sâu trong dãy rừng phía Bắc, tiếp giáp với khu vực hạ lưu, phía trên, còn có cảng biển ngầm, phía sau là dãy núi trùng trùng điệp điệp, dễ thủ khó công, vô cùng thích hợp. Vị thế tốt cộng thêm khoảng không gian rộng lớn, bên trong căn cứ còn trang bị nhiều phòng đa dạng, sơ bộ, tổng cộng ba hai phòng.

Phòng một: tiếp đãi "khách"

Phòng hai: văn phòng bàn công vụ

Phòng ba tới các phòng số sáu là phòng nghỉ của lãnh đạo cấp cao.

Phòng số bảy đến các phòng chín là phòng giam giữ phạm nhân, tùy theo mức độ nguy hiểm để phân bố phòng riêng.

Phòng mười đến phòng mười ba là nơi thu giữ binh khí, đạn dược các loại

Những phòng còn lại đều phân bố theo ban, thứ tự lần lượt là: phòng cấp cứu, dưỡng thương, nơi tập luyện, nơi ở cho cấp dưới, phòng chứa vũ khí và phương tiện vận chuyển hạng nặng,....

____

Nhường đường cho đội ngũ bác sĩ phía trước thì phía sau lại có người đi tới.

" Lão nhị..."- Đới Phong giữ bả vai anh lại, cố gắng lách mình cho các thuộc hạ phía sau. Anh kéo lão nhị ra một góc, thì thầm bàn bạc.

" Đừng kéo anh, lão đại đang bị thương..."- Lão đại- Sở Điềm nhíu mày. Anh đang vội đến phòng cấp cứu cùng lão đại vậy mà thằng nhóc này còn kéo anh lại.

" Em có chuyện muốn nói."

" Nói nhanh, đừng nhiều lời."

" Anh biết người đàn ông bị bọn chúng bắt đi không, lão đại dường như rất quan tâm hắn."- Thái độ lo lắng khi nghe tin này của lão đại vô cùng bất thường, chắc chắn, anh ta là người rất quan trọng.

" Quan tâm? Chắc không?"- Ánh mắt của Đới Phong từ trước tới nay đều rất tốt, anh không thể nào không tin tưởng.

" Ừm."

" Được rồi, em phái người dùng mọi cách phải tìm được đường rút lui của họ, báo cáo anh nhanh nhất."

" Được, em đi trước."

" Ừm."

Sở Điềm nhíu mày, rốt cuộc anh ta là ai?

Nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu, đèn báo động đã thắp sáng, người bên trong đang cố gắng làm việc. Sở Điềm nhìn cánh cửa kính mờ ảo, chỉ thấy nhiều bóng trắng đang di động, rất vội vã, đột nhiên, trong lòng anh dâng lên một cảm giác không rõ.

Sở Điềm gặp Tử Uyên vào tám năm trước, khi ấy, anh chỉ là một tên lang thang đầu đường xó chợ, thi thoảng nhận giúp một vài việc vặt để kiếm tiền.

***

" Tên phế vật này, mày còn dám cãi, chính mày là kẻ ăn trộm."

" Nói dối, tôi không có."- Sở Điềm điên cuồng lắc đầu, cố gắng bao biện với một người phụ nữ trung niên đứng trước mặt. Tuy nhiên, thứ anh nhận lại, chỉ có sự ghét bỏ cùng tức giận, ánh mắt sắc nhọn như muốn đem anh thiên đao vạn quả.

" Từ sáng chỉ có mày ở đây, không lẽ là tự tao lấy trộm tiền của tao. Khai thật ra, có phải mày đen tiền cho đám cẩu bằng hữu của mày rồi không?"

" Tôi không có, bà nói dối. Rõ ràng là bà lấy tiền, đừng đổ cho tôi "- Sở Điềm hét lớn, khoé mắt yếu đuối rưng rưng đầy ủy khuất.

Đối diện với vô số ánh mắt ghét bỏ xung quanh, Sở Điềm đầy đau đớn. Vốn dĩ người phụ nữ này là dì nuôi của anh, nhưng bà ta coi anh không khác gì kẻ thù không đội trời chung. Từ nhỏ tới giờ, ngày nào cũng đem anh ra làm trò cười.

" Hàm hồ, mọi người xem, tôi nuôi nó bao nhiêu năm nay, lớn thế này rồi còn cãi lại tôi, bây giờ còn hư hỏng dám ăn trộm tiền cho người ngoài."

" Nuôi? Bà bỏ tôi lang thang đầu đường xó chợ, mọi chi phí hàng ngày đều do tôi làm thêm có được, bà không có tư cách nói tôi."

" Nghịch tử..."

Bốp

Người phụ nữ tức giận lập tức cho Sở Điềm một bạt tai trời giáng khiến một bên má của anh đỏ ửng, in năm nốt tay rất rõ, đủ thấy bà ta dùng lực lớn thế nào.

Sở Điềm vô cùng ủy khuất, bàn tay sớm đã nắm chặt thành quyền.

" Không ngờ, giữa thủ đô lại có một màn cẩu đánh người đặc sắc như vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play