" Đừng kéo em..."- Tử Uyên vừa nhìn anh, vừa cẩn thận quan sát phía dưới chân.

" Em tự đi..."

"....."- Dạ Thiên không nói gì, bàn tay vẫn nắm chặt tay Tử Uyên, ung dung kéo về phía trước.

Hự

Mặt Tử Uyên biến sắc, cô dừng lại....chỗ này...rất đau. Bàn tay không tự chủ đưa lên trước ngực, nắm chặt vạt áo trắng.

" Tiểu Uyên, em làm sao?"- Dạ Thiên lo lắng, sắc mặt của cô không tốt, huyết sắc thay đổi, không có chút sinh khí nào, anh hoảng sợ.

" Đau..."- Cô khẽ thở dài, tim cô đập rất nhanh, rất mạnh, dường như có một thứ gì đó đang thôi thúc cô, rất quan trọng.

" Anh đưa em đi bệnh viện."-Dạ Thiên lo lắng, thân thể vừa động định bế cô lên nhưng lập tức bị Tử Uyên cản lại.

"Dạ Thiên....ông nội..."-Tử Uyên bất an, cô lo lắng, hoảng sợ, linh cảm sắp có đại hoạ xảy ra.

" Ông nội?"

" Ông ở Nam Uyển một mình."- Tử Uyên hoảng hốt. Lần này hoàn toàn ngược lại, cô kéo tay anh chạy thật nhanh theo hướng căn nhà nhỏ. Vội vã vào gara lấy xe.

Dạ Thiên không hỏi thêm bất kì câu dư thừa nào, từ đầu tới cuối chỉ bận rộn khởi động động cơ, dùng mã lực cực đại, phóng thật nhanh về phía Nam Uyển.

Xe đi rất nhanh, cảnh vật hai bên lùi lại, nhanh chóng biến mất vào khoảng không xa thẳm.

Tử Uyên ngồi bên cạnh anh, cô không thể giữ bình tĩnh. Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra, rất quan trọng, rất cấp bách.

" Nhanh hơn chút nữa được không?"- Tử Uyên thúc giục. Ở vị trí của cô mới hiểu, sinh tử khó lường nhưng cũng không hoàn toàn bất bại. Đôi lúc chỉ cần một giây đồng hồ cũng đủ để lay chuyển tình thế, chuyển bại thành thắng.

" Được..."- Dạ Thiên không ngừng tăng tốc, động cơ được dùng với công suất lớn nhất, phóng như bay trên đường lớn. Lực ma sát trên mặt đất của bánh xe rất lớn, hằn rõ đường xe chạy.

Năm phút

Hoàn toàn chỉ mất năm phút để tới nơi. Đoạn đường dài vừa đi hiện tại không khác gì một chiến trường đua xe tốc độ cao. Vượt địa hình, vượt tốc độ để lao về phía trước.

" Không ổn."- Sau khi xuống xe, Tử Uyên nhìn về hướng hậu viện của Nam Uyển...cháy....cháy rất lớn. Một cột khói khổng lồ bay lên trời giống như hắc long vùng vẫy giữa không trung, tìm đường chạy trốn.

Trái tim cô nảy mạnh một nhịp.

" Ông nội, người tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."

Dạ Thiên và Tử Uyên chạy thật nhanh về hướng hậu viện, nơi đại phòng đang cháy. Nếu nhìn kĩ, chắc sẽ thấy, đại viện đó là thư phòng của Nam Cung lão gia. Vụ hoả hoạn lớn như vậy, chắc chắn xảy ra được một khoảng thời gian.

Pằng...pằng...pằng...

Tiếng súng AK vang lên bên tai, dội vào tim cô, như nhát dao găm rỉ sét chạm vào tim cô.

Pằng...pằng...

Ở bên kia, cũng có.

Trên đường hai người chạy, một Nam Uyển xinh đẹp, một khung cảnh thần tiên nay trở nên hoang tàn, xơ xác. Hòn non bộ bị súng đạn bắn vỡ nát. Hồ cá ông thích nhất cũng bị vùi lấp hơn một nửa. Rất nhiều tiểu viện đang cháy. Kiến trúc của Nam Uyển hoàn toàn bằng đại mộc. Chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng đủ thiêu sạch sẽ.

Pằng...

Tiếng súng đại liên ở khoảng cách rất gần, rất gần. May mắn Tử Uyên và Dạ Thiên kịp thời phản ứng mới tránh được một đòn chí mạng này. Anh và cô chia nhau ẩn thân vào một tảng đá lớn bị bắn vỡ. Hai người nhìn nhau, xác định đối phương an toàn, không hề bị thương rồi mới chuyển hướng sang phía đối thủ.

Đáng chết

Lợi dụng thế địch trong tối, ta ở ngoài sáng mà đối phó với cô. Bên cạnh đại viện có một rừng cây rất lớn, cành lá phủ kín, hoàn toàn che khuất tầm nhìn

Pằng...

Tiếng súng liên thanh vẫn vang lên, dội vào tảng đá nơi Tử Uyên đang trốn khiến nó vỡ vụn, tan thành nhiều mảnh nhỏ. Cô nhanh chóng cúi người, khom lưng lăn một vòng 420 độ, tiếp tục ẩn thân phía sau cây cột gỗ lớn. Thân thể vốn mảnh khảnh, hoàn toàn được thân cột che chắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play