Sau khi an toàn hạ cánh, Dạ Thiên cũng không lưu lại lâu, anh tạm biệt A Cao, cùng Tử Uyên trở về biệt thự.
" Thiếu gia, ngài đã trở về. Thiếu phu nhân..."- Lục quản gia vui vẻ chạy ra tiếp đón. Phải biết rằng, khi nghe tin Dạ Thiên từ Anh trở về ông đã vui sướng đến cỡ nào. Khi nhị thiếu gia đi, thiếu phu nhân có vẻ không vui, nhất quyết rời khỏi nhà. Ông là quản gia của Dạ Thiếu, vốn dĩ có trách nhiệm bảo vệ gia quyến của anh nhưng từ đầu tới cuối đều không hoàn thành bổn phận của mình. Nhưng khi thấy Tử Uyên an an ổn ổn nằm trong vòng tay của Dạ Thiên, mọi gánh nặng của ông đều được buông bỏ, vô cùng nhẹ nhõm
" Chuẩn bị một bộ đồ ngủ "- Dạ Thiên nhàn nhạt nói
" Vâng, thiếu gia."- Lục quản gia nhanh chóng lui vào, gấp rút chuẩn bị y phục
Dạ Thiên không nhiều lời, dịu dàng bế cô lên phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, hạn chế nhất có thể tiếng động bên ngoài khiến cho cô tỉnh giấc. Anh kéo áo khoác của cô, cẩn thận lưu lại rồi lấy thêm gối bông dựa đầu.
Không nhanh không chậm vừa lúc Lục quản gia mang y phục lên tới nơi. Biết rõ đây là phòng riêng tư của chủ nhân, không có sự cho phép không được tùy tiện bước vào nên Lục quản gia chỉ đặt đồ ở ngoài cửa rồi xin phép lui xuống. Dạ Thiên không phản đối, anh nhận bộ y phục ngủ màu xanh dương, chất vải rất mềm và mát lại còn thêm nhiều hoạ tiết ren hoa bắt mắt. Cẩn thận thay đồ cho cô, kéo chăn mỏng tránh hàn, anh mới an tâm vào phòng tắm thay đồ.
Tí tách...tí tách
Ba mươi phút sau, Dạ Thiên lặng lẽ rời khỏi phòng tắm. Tư thế nửa trần nửa kín này thật khiến người đối diện muốn...xịt máu mũi. Cơ bụng săn chắc, tám múi hoàn mĩ lộ thiên, những giọt nước trong suốt trượt dài theo đường cong ma mị trên cơ thể. Mái tóc cắt ngắn đẫm nước, tùy ý dùng khăn bông lau khô. Khuôn mặt tuyệt mĩ, tôn quý lạnh nhạt nhìn mọi vật xung quanh. Duy chỉ có lúc nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của cô gái trên giường, anh mới ôn hoà, dịu dàng hơn một chút, khoé môi lập tức cong lên thành một đường cong hoàn mỹ.
Dạ Thiên không kiên nhẫn, anh tùy ý sấy khô tóc, vội vàng trèo lên giường ôm chặt lấy thân thể mềm mại không xương của cô, thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khung cửa kính, rọi vào phòng ngủ. Cảm nhận hào quang bên ngoài cùng cảm giác trống rỗng bên cạnh, Dạ Thiên mới ân trầm mở mắt. Anh nâng người dựa vào thành giường, đảo mắt nhìn xung quanh
Vẫn không thấy ai
Dạ Thiên khó chịu, anh không còn hứng thú để ngủ tiếp, tùy ý khoác áo ngủ rời khỏi giường. Dép lê đảo một vòng quanh phòng tắm, phòng thay đồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc. Dạ Thiên bước xuống lầu, vừa tới cầu thang, toàn bộ khung cảnh phía dưới khiến tim anh thắt lại nhưng rất nhanh liền tràn đầy vị ngọt, sự ấm áp.
Tử Uyên đứng trong phòng bếp, cô mặc một bộ đồ màu hồng phấn nhẹ nhàng, máu tóc dài buộc gọn gàng phía sau lưng. Trước ngực đeo một tạp dề màu xám bắt mắt, trên tay còn cầm một dĩa trái cây tươi đặt lên trên bàn ăn. Dáng vẻ bận rộn hệt như người vợ nữ công gia chánh đang nấu ăn.
" Ngây người ở đó làm gì, xuống đây."- Tử Uyên cười vui vẻ nhìn anh. Thấy cô như vậy còn ngây người đứng đó, còn không mau xuống.
" Được."- Dạ Thiên không biết nói gì, lặng lẽ bước xuống cầu thang. Quả thật, anh không ngờ tới chuyện Tử Uyên sẽ đích thân xuống bếp làm đồ ăn, ngay cả hình ảnh bận rộn trong phòng bếp như vậy anh cũng chưa từng có ý nghĩ tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT