Y tá đã chuẩn bị cho anh một chiếc giường gấp.
Lâm Thanh Di khuyên Sở Quốc Thiên trở về, một mình cô ở chỗ này cũng được, thế nhưng Sở Quốc Thiên vẫn kiên trì lưu lại.
Ngày hôm sau Sở Quốc Thiên sớm trở về chuẩn bị bữa sáng cho Bảo Nhi, đưa cô bé đến trường.
Khi anh trở lại bệnh viện đã là gần trưa.
Đến cửa phòng bệnh, tiếng khóc như ẩn như hiện từ khe cửa truyền ra.
Thấy Sở Quốc Thiên đi vào, Lý Tuệ Mai âm thầm lau sạch nước mắt ở khóe mắt, quay đầu không dám nhìn Sở Quốc Thiên.

“Sở Quốc Thiên, tôi có chút việc có thể cần anh giúp đỡ” Lâm Thanh Di nhìn Lý Tuệ Mai đang lau nước mắt.

“Sở Quốc Thiên, trong nhà Tuệ Mai xảy ra chuyện, hiện tại tình huống tương đối phức tạp, cho nên cần anh giúp một chút.” “Giúp chuyện gì vậy?”

Không cần phải nói Sở Quốc Thiên cũng đoán được khi Lý Tuệ Mai hôm qua trở về đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ đã rõ ràng, vậy thì nhanh chóng lấy được tài sản mình nên lấy, anh có thể giúp cái gì?
Ngầm lại cô ấy cũng đủ đáng thương, cho nên Sở Quốc Thiên vẫn kiên nhẫn nghe: "Có chuyện gì vậy?”
Lý Tuệ Mai mơ hồ khóc nức nở: “Sở Quốc Thiên, hôm qua là tôi không tốt, là lỗi của tôi, anh nói đều là thật, sau khi trở về các người không biết tôi nhìn thấy cái gì đâu, anh ta nói hôm qua anh ta rất bận rộn ở công ty, nhưng tôi thấy, là anh ta cùng người đàn bà kia lăn trên giường của tôi, lúc trước tôi chính là mắt mù, tôi xin lỗi! Tôi đã đổ oan cho anh!”
Sở Quốc Thiên thấy cô ấy khóc lợi hại như vậy trong lòng ít nhiều cũng có chút không đành lòng, hỏi: “Cho nên cô đã biết chân tướng sự tình rồi đúng không?”
Lý Tuệ Mai khóc lóc nói: “Sau khi anh nói chuyện với tôi xong, tôi cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lúc ấy tôi không muốn nghĩ tiếp, nhưng khi tôi về đến nhà, vào cửa liền thấy hai tên khốn kia trước tiên tôi chất vấn bọn họ, Trương Thiệu Hải không chỉ thừa nhận, mà còn bởi vì tôi động thủ với người phụ nữ kia mà đánh tôi!”
Sở Quốc Thiên lúc này mới chú ý tới màu xanh tím ở góc mắt Lý Tuệ Mai.
Lâm Thanh Di nhìn đối phương tràn đầy đau lòng.
Nói đến đây, Lý Tuệ Mai sụp đổ khóc lóc gào thét, cô ấy che mặt lộ ra tuyệt vọng: “Là tôi mắt mù, xin lỗi, bây giờ tôi chỉ có thể tìm các người nghĩ biện pháp cho tôi, thật sự.
Sở Quốc Thiên thở dài, nói: “Tôi không trách cô rất cuộc xảy ra chuyện gì?” “Là người nhà tôi.

Lý Tuệ Mai nói.

“Tối qua tôi về nhà, cũng nói với người nhà tôi nguyên nhân của sự việc, nhưng mà bọn họ cũng không ủng hộ tôi, thậm chí mắng tôi quá lỗ mãng, bảo tôi gọi điện thoại cho Trương Thiệu Hải xin lỗi, tôi sắp bị bọn họ bức điên, sáng nay tôi lén chạy ra ngoài nhưng tôi không nghĩ nên đi đâu, chỉ có thể tìm hai người.”

Sở Quốc Thiên vừa nghe lời này chỉ cảm thấy kỳ quái: “Tại sao người nhà cô lại làm như vậy?” “Bởi vì, bởi vì công ty của gia đình tôi có một số vấn đề về mặt tài chính cần Trương Thiệu Hải khắc phục, một thời gian trước đây họ đã nói chuyện tốt rồi, sẽ tiến hành giao dịch trong mấy ngày này, họ không muốn bởi vì mâu thuẫn giữa chúng tôi làm ảnh hưởng đến kinh doanh của gia đình” “Trời ơi.” Lâm Thanh Di không ngờ người nhà Lý Tuệ Mai lại ích kỷ như vậy.
Vì lợi ích của công ty gia đình lại thà hy sinh và chà đạp lên phẩm giá của con gái ruột của họ.

“Trương Thiệu Hải không tìm cô sao? Anh ta có gọi điện thoại cho cô không?” Sở Quốc Thiên hỏi: “Bạn nên nắm cổ phần trong công ty.

“Nhưng người nhà của em không thể lay động” Lý Tuệ Mai khóc lóc nói.

“Anh ta không gọi cho em ngay cả khi em rời đi, anh ta vẫn đang bảo vệ người phụ nữ đó! Chúng ta ở bên nhau gần sáu năm, vì anh ta, em cái gì cũng làm, thậm chí buông tha giấc mơ lúc trước vẫn không rời không bỏ ở bên cạnh anh ta, cuối cùng em lấy được chính là những thứ này sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play