“Chú, cô, hai người trách lầm Sở Quốc Thiên rồi.” Lý Tuệ Mai đứng cách đó không xa nói.
“Tuệ Mai? Muộn như vậy rồi, sao cháu lại tới đây?” Nhìn thấy Lý Tuệ Mai, Triệu Mai Hương hỏi.
“Cháu nhận được điện thoại của Lâm Thanh Di, cậu ấy bị Vương Mai Khanh lừa, cháu lo một mình cậu ấy không đối phó được nên mới định tới tìm cậu ấy.
Kết quả lại nghe thấy tiếng nổ qua điện thoại, sau đấy cuộc gọi bị ngắt.
Vẻ mặt Lý Tuệ Mai có chút tái nhợt, rõ ràng đã bị dọa sợ: “Cháu nhận ra nhất định đã có chuyện xảy ra, khi đến quán bar thì thấy có rất nhiều người của chính quyền đã căng dây cảnh báo bên ngoài, hỏi ra mới biết Thanh Di đã được đưa tới đây.
“Người bên quán bar nói với cháu là khí gas trong nhà của Vương Mai Khanh bị rò rỉ dẫn đến phát nổ.
Không biết cô ta đã mở cửa kiểu gì, dù sao đã tạo ra tia lửa, cuối cùng vụ nổ xảy ra.
Lâm Thanh Di vẫn còn tốt, Vương Mai Khanh kía trực tiếp bị nổ chết luôn.” "Vậy sao?"
Vẻ mặt Triệu Mai Hương và Lâm Minh Quang đều thay đổi.
"Đúng vậy, cháu nghe nói cũng nhờ Sở Quốc Thiên đã ngay lập tức gọi điện thoại cho bên cấp cứu đưa Thanh Di tới đây, nếu chậm trễ, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trên mặt Lý Tuệ Mai vẫn tràn đầy sợ hãi.
Vẻ mặt Triệu Mai Hương và Lâm Minh Quang đều thay đổi nhưng không ai nói gì.
“Tuệ Mai, vậy phiền cô ở đây chăm sóc Thanh Di, tôi còn có chút việc nên đi trước đây.
Sở Quốc Thiên cũng không mong hai vợ chồng này có thể nói gì đó, anh nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nói với Lý Tuệ Mai.
Anh và Lý Tuệ Mai không thân quen lắm, nhưng đối phương có thể khách quan nói ra những lời này mà không mang thành kiến, vậy là đủ rồi.
“A? Chờ, chờ chút.
Nghe anh nói vậy, Lý Tuệ Mai vội đuổi theo Sở Quốc Thiên ra khỏi bệnh viện.
Triệu Mai Hương nhìn theo bóng lưng của Sở Quốc
Thiên, hừ một tiếng rồi quay sang nói với Lâm Minh
Quang: “Sớm muộn gì tôi cũng phải đuổi đồ sao chổi này ra ngoài!” “Được rồi, bà nói ít hai câu được không, bác sĩ đã nói Thanh Di sẽ tỉnh lại nhanh thôi, đừng có để khi con bé tỉnh lại, cổ muốn uống ngụm nước mà cũng không có ai quan tâm”
Lâm Minh Quang nói.
Ra khỏi bệnh viện, Sở Quốc Thiên vội leo lên xe.
Lý Tuệ Mai đuổi tới nơi, vội lên tiếng: “Sở Quốc Thiên, anh chờ một chút!”
Sở Quốc Thiên nhìn Lý Tuệ Mai, hỏi: “Có chuyện gì sao?” “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Có phải anh biết cái gì không? Sao anh lại trùng hợp ở gần quán bar như thế? Vụ nổ vừa xảy ra anh đã cứu được Thanh Di? Có phải anh biết chuyện gì không?”
Lý Tuệ Mai hỏi một lượt.
“Không có gì, chỉ đơn giản là tôi đi ngang qua đó thôi.
Mấy ngày này phiền cô chăm sóc Thanh Di, đợi tới khi Thanh Di tỉnh lại thì nói với cô ấy, tôi sẽ giúp cô ấy chăm sóc Bảo Nhi, bảo cô ấy đừng lo lắng.
Sở Quốc Thiên thờ ơ nói.
“Anh có ý gì? Chẳng lẽ mấy ngày này anh không định ở lại bên cô ấy sao?” Lý Tuệ Mai khẽ nhíu mày.
“Tôi phải giải quyết một vài chuyện, nếu không, tình huống như ngày hôm nay sẽ có thể xảy ra lần nữa.
Vẻ mặt Sở Quốc Thiên hơi u ám.
“Cái gì?” Lý Tuệ Mai giật mình.
“Vậy Bảo Nhi...!Rõ ràng, Lý Tuệ Mai không yên tâm để mình Sở Quốc Thiên dẫn theo Bảo Nhi.
Sở Quốc Thiên nhìn cô ấy: “Tôi sẽ bảo vệ tốt con gái của mình.”
Lý Tuệ Mai cứng họng: “Được, được rồi.”
Lúc này, điện thoại của Sở Quốc Thiên vang lên tiếng báo có tin nhắn.
Là cấp dưới của Dương Cảnh gửi tin tới, đã tìm được người, cũng đã truyền lời cho đối phương để đối phương truyền lại.
Người đó quả nhiên là người do nhà họ Thẩm cử tới, cô ta đã nhận tiền của nhà họ Thẩm, cố ý dụ Vương Mai Khanh diễn vở kịch này, kéo Lâm Thanh Di tới đây.
Đáng tiếc, Lâm Thanh Di chỉ bị thương nền chắc chắn nhà họ Thẩm sẽ không dừng lại.
Thay vì ở trong tối đoán ý đồ của đối phương, không bằng đặt mình ra chỗ sáng, hấp dẫn toàn bộ hỏa lực của đối phương.
Bọn họ có khả năng động tới anh hay không là một chuyện, nhưng ít nhất, tạm thời Lâm Thanh Di có thể an toàn.
Sở Quốc Thiên đưa ra kết luận, lần sau, chắc chắn đối phương sẽ xuất hiện ngoài cổng Y Đạo Môn! “Tôi phải chuẩn bị chu đáo lễ vật để nghênh đón bọn họ mới đúng!” Sở Quốc Thiên trầm giọng, lạnh lùng nói..