“Bố để Lãng Hải Ninh tới đây là vì muốn thu hút sự chú ý của thần y Sở, nhưng thực tế là trừ bọn họ ra thì bố còn điều thêm một nhóm người nữa qua đó!” “Bố, kế hoạch của bố là gì?” Mộ Phong Lâm hỏi.

“Đương nhiên, bố muốn lấy thẻ Thần Long về, bảng danh hiệu này tổng cộng có ba mươi lăm hạng, năm vị trí đầu thì chúng ta khó mà mơ tới được, nhưng ba mươi vị trí sau, chúng ta phải thử một lần.

“Có thẻ Thần Long thì trong đại hội kia, chúng ta mới có đủ khí thế, bây giờ chúng ta không chỉ mất người mà còn mất đi chiếc thẻ Thần Long này!” “Vì vậy mà chúng ta nhất định phải nhờ Lãng Hải Ninh cứu viện.

Nhưng mà con yên tâm, tên đó cũng chỉ là một con cờ thôi, bố cũng không thật sự hi vọng Lãng Hải Ninh có thể làm được chuyện này.
Nam Cung Đức Triệu lên tiếng với vẻ thâm trầm.

Sở Quốc Thiên ở trong Đạo Y Môn một khoảng thời gian rất lâu, đi sắp xếp lại những thảo dược quý hiếm.
Bước vào phòng chế thuốc là tổn thời gian cả một ngày, sau đó vẫn bị Triệu Thiên Hoằng kéo ra ngoài.

“Thầy ơi, sao thầy còn ở đây vậy? Có một đống chuyện ở ngoài kia, thầy phải qua đó xử lý đi.

Vẻ mặt Triệu Thiên Hoằng nhìn rất uể oải.

“Có chuyện gì?” Sở Quốc Thiên cảm thấy khó hiểu.

“Có nhiều việc lắm, những thứ thảo dược trong Dược Các này để tôi thu dọn là được rồi, chủ yếu nhất là chuyện nhân viên, từ khi chúng ta tiếp nhận Dược Các, mỗi ngày đều có nhiều rời khỏi đây, chỉ riêng các vị giáo viên cũng đến mười người rời khỏi rồi! Còn những người học viên kia thì càng không cần phải nói, nhiều hơn.
Triệu Thiên Hoằng khóc không ra nước mắt mà nói.

“Muốn đi thì đi đi, chúng ta cũng không cần nhiều người như vậy.

Sở Quốc Thiên cảm thấy không quan trọng lắm.

“Thầy Sở, đám người Vân Minh đi thì không quan trọng, nhưng mà có mấy người, thầy nhất định phải tìm cách để giữ bọn họ lại.” “Là những ai?” Sở Quốc Thiên nhướng mày.

"Là mấy người thiên tài của Dược Các.

Triệu Thiên Hoằng lên tiếng với vẻ nghiêm túc.

“Đã có mấy vị thiên tài rời đi rồi, còn lại những người kia thì cũng đang có ý định bỏ đi.

Tôi đang nghĩ để thầy đứng ra nói chuyện với bọn họ, dù sao sau này dù là Y Đạo Môn của chúng ta hay là Dược Các thì đều không thể bỏ qua những người này được.
Sở Quốc Thiên nghe vậy, trầm ngâm một lát thì gật đầu.

“Được rồi.

Tôi đã hiểu ý ông rồi, tôi có thể qua đó xem một chút, nhưng mà phải nói cho rõ trước, tôi không chắc có thể giữ bọn họ lại, tôi cố gắng hết sức mình thôi, kết quả cuối cùng ra sao thì phải tùy theo số phận thôi.” “Được được được, tôi cảm thấy là thầy cứ đứng ra thì tuyệt đối không có vấn đề”
Triệu Thiên Hoằng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Phòng khách của Dược Các.
Hơn hai mươi học viên tụ tập cùng một chỗ, trong đó, ngoại trừ những người thiên tài thì còn có khá nhiều người có tài khác.
Bình thường thì những người này đều luôn đi cùng nhau nên hôm nay nếu muốn rời đi thì tất nhiên cũng là cùng đi.

Ngay lúc này, Trương Nghiên và Lưu Nguyệt Kiều đang nhìn chằm chằm Ngô Viêm Tổ và Trần Bắc Tú với vẻ mặt tức giận.

“Anh Viêm Tổ, anh Bắc Tủ, hai anh muốn làm gì vậy? Dược Các bây giờ đã không còn là Dược Các trước đây của chúng ta nữa rồi, sao các anh còn ở đây vậy?” Trương Nghiên bất mãn nói.

“Đúng đó.

Chúng ta cùng rời khỏi đây, chỉ với mấy người chúng ta thì có chỗ nào mà không cần chứ? Hà cớ gì phải ở lại chỗ này?” Lưu Nguyệt Kiều cũng bước lên trước, nói.

“Nếu như nói cái người Mộ Dung Kính trước kia chính là do thần y Sở cải trang thì chúng ta cũng đều có va chạm với anh ta rồi, một khi anh ta nhỏ nhen muốn tính kĩ những chuyện này thì mấy người chúng ta đều không thể tránh được.

Bây giờ rời khỏi đây mới là hành động sáng suốt nhất.

Đàn anh, hai người đều là người có năng lực, mọi người cũng đồng ý nghe theo anh, chỉ cần anh quyết định thì chúng tôi đều đi theo!”
Trương Nghiên nghiêm túc nói với hai người.

“Trương Nghiên nói đúng.

Lưu Nguyệt Kiều gật đầu tán thành.
Nhưng mà Ngô Viêm Tổ và Trần Bắc Tủ chỉ ngồi trên băng ghế với vẻ mặt bình tĩnh, một người nhắm mắt im lặng, một người cười mà không nói gì.

“Đàn anh Trần Bắc Tú!” Trương Nghiên có vẻ hơi nóng vội.
Trần Bắc Tú cười cười nói: "Kể ra thì chắc mọi người không biết mong ước ban đầu của tôi khi bước vào Dược Các là gì.
Mọi người đều mang vẻ mặt mơ hồ, không hiểu ý của Trần Bắc Tú.
Đúng lúc này, Sở Quốc Thiên bước vào..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play