Sắc mặt Lâm Minh Quang cứng đờ, không nói nên lời.
“Phương Linh, bà đừng có quá đáng, 9 tỷ, bà nghĩ Sở Quốc Thiên sẽ cảm thấy thế nào? Hơn nữa chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cậu ta hết, bà cũng một vừa hai phải thôi!”
Lâm Quang Phúc bất mãn quát.
Ông ta cảm thấy vợ mình không phải là muốn lấy tiền của Sở Quốc Thiên mà căn bản là muốn làm khó đối phương!
Hứa Phương Linh hôm nay bị làm sao vậy chứ? Đột nhiên lại bắt đầu nhằm vào Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên hiển nhiên cũng cảm nhận được điều đó.
Hứa Phương Linh lại đột nhiên khịt mũi một tiếng, nói: “Làm loạn? Tôi đã từng tuổi này rồi, không còn cái tâm tư muốn làm loạn kia đâu.
Những người đó là muốn nhảo lên tòa án, ông cho rằng Sở Quốc Thiên có thể toàn thân rút lui được sao?” “Mấy người cảm thấy 9 tỷ là quá đáng đúng không? Được thôi, tôi đây không cần nó nữa, thế nhưng, cậu ta phải đồng ý với tôi một điều kiện
Dứt lời, Hứa Phương Linh quay đầu nhìn thẳng vào Sở Quốc Thiên nói: “Nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ bỏ qua số tiền kia, cũng sẽ không khiến cậu khó xử nữa!” “Mẹ, mẹ làm vậy chứ!” Lâm Hiểu My nghe vậy vội lên tiếng muốn ngăn cản.
Nhưng lời vừa mới thốt ra khỏi miệng đã bị một ánh mắt của Hứa Phương Linh chặn lại.
Sở Quốc Thiên nhướng mày, dù vẫn chưa hiểu Hứa Phương Linh nhưng anh vẫn đáp: “Dì cứ nói đi, dì muốn cháu đồng ý với dì chuyện gì?” “Tôi muốn cậu sau này sẽ không bao giờ liên hệ với con gái của tôi nữa, càng sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của gia đình chúng tôi, được không?” Hứa Phương Linh lạnh lùng nói.
Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Hứa Phương Linh này đang muốn làm gì vậy chứ?
Lâm Hiểu My mở to đôi mắt sưng đỏ.
Lâm Minh Quang đứng bên cạnh nghe vậy cũng không khỏi sửng sốt.
Còn Lâm Quang Phúc lại vừa kinh hãi, vừa khó hiểu, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Phương Linh, bà có ý gì?”
Hứa Phương Linh cười lạnh một tiếng, không để ý đến câu hỏi của ông ta mà nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên: “Sở Quốc Thiên, cậu có đồng ý hay không?” “Mẹ, sao mẹ lại làm ra chuyện này chứ? Con không đồng ý!” Lâm Hiểu Mỹ là người đầu tiên đứng ra kháng nghị.
“Hiểu Mỹ, con còn nhỏ, biết cái gì? Mẹ làm vậy là vì lo lắng con sẽ biến thành Lâm Thanh Di thứ hai, con có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của mẹ hay không?"
Hứa Phương Linh nhìn vào đôi mắt mông lung, đẫm lệ của Lâm Hiểu Mỹ, lạnh lùng nói.
“Phương Linh, có chuyện gì thì bà nói rõ ra đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Lâm Quang Phúc cũng cảm giác được có gì đó không đúng, vội truy vấn.
“Ông đúng thật là một tên đầu gỗ, chẳng có chút để tâm gì đến con cái của chúng ta cả.
Ông có biết con gái chúng ta sắp thăng chức rồi hay không?"
Hứa Phương Linh oán hận trừng mắt, nói với Lâm Quang Phúc.
Lâm Quang Phúc nghe xong vẫn không hiểu “Mẹ, rốt cuộc là mẹ có chuyện gì, mẹ muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Lâm Hiểu My nhìn Hứa Phương Linh, cô ta cảm thấy mẹ mình hôm nay rất kỳ lạ.
Hứa Phương Linh đột nhiên bật cười, đưa tay cẩn thận lau nước mắt trên khỏe mắt của Lâm Hiểu Mỹ, nói: “Con gái, con cũng đừng che giấu với ba mẹ nữa, cứ thành thật nói hết mọi chuyện cho mọi người biết đi.
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ có ý gì, sao con lại nghe không hiểu ?” “Con còn muốn gạt chúng ta đến bao giờ? Mẹ đã họi con như vậy mà con vẫn không chịu thừa nhận!”
Hứa Phương Linh lắc đầu, nhìn Lâm Hiểu My: “Có phải con cho rằng mẹ của gì cũng không biết đúng không?”
Nói xong, bà ta lấy điện thoại từ trong túi áo ra, click mở một cái video lên.
Mọi người chăm chú nhìn vào..
Đoạn video kia đúng là đoạn video về cuộc gặp gỡ giữa Lâm Hiểu Mỵ, Từ Na với Quách Bảo Trung ở nhà hàng.
Không biết là do người qua đường nào quay lại.
"Đây là...!Hiểu My mà!” Lâm Quang Phúc thò mặt qua, quan sát một hồi rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Đúng vậy, mấy cười nhìn người đàn ông ở phía đối diện thử xem, hẳn là mọi người đều biết cậu ta!” Hứa Phương Linh cười vô cùng đắc ý.
Lâm Quang Phúc híp mắt nhìn, không biết là đã nhận ra việc gì, không khỏi hít hà.