Dương Chấn Đông nghe tiếng, gác Dương Chấn Nam qua một bên rồi chạy về phía Dương Ngọc Hoa. Ông ta kiểm tra cẩn thận một lượt, không kiềm được mà lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Yên tâm đi, anh Sở đã lưu tình rồi. Chỉ cần điều trị kịp thời vẫn có thể chữa khỏi. Nếu không các chú coi danh tiếng thần y Sở của cậu ta là giả à?"
Dừng lại một chút, ông ta nghiêm túc mà nói: "Không ai được phép truyền chuyện ngày hôm nay ra ngoài. Chờ vết thương của Ngọc Hoa ổn định rồi thì lập tức bảo người dẫn nó tới An Huy, chính miệng xin lỗi Lâm Thanh Di biết chưa?" "Anh cả, thật sự...Thật sự phải đi sao?" Hai mắt Dương Quốc Huy sưng đỏ, nói. "Chú là bố của Ngọc Hoa, không dạy được con là lỗi do bố. Chỉ có chủ đi mới có thể càng lộ lòng thành!" Dương Chấn Đông nói với vẻ không được phép nghi ngờ. .
ngôn tình hoànDương Quốc Huy ngẩn ra. Ông ta vô thức liếc Dương Chấn Nam, chỉ thấy đối phương tức giận mà nói: "Tôi từ chối! Họ Sở kia đã đánh gãy hai chân cháu gái tôi mà còn phải đi xin lỗi? Không có cửa đâu!" "Chú...
Dương Chấn Đông còn định nói gì đó, kết quả lời vừa ra khỏi miệng thì một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên: "Ngọc Hoa phải đi xin lỗi, Quốc Huy cũng phải đi cùng. Hơn nữa. Chú ba, chủ cũng phải đi!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều sợ hãi.
Họ theo tiếng nhìn lại, lập tức thấy một ông cụ rất uy nghiêm đi cùng với lực lượng cơ động nhà họ Dương vào phòng bàn bạc. "Ông chủ!"
Tất cả con cháu nhà họ Dương đều hành lễ.
Chỉ có điều mặt Dương Chấn Nam lại tràn đầy không thể tin nổi mà nói: "Anh hai, tôi... Tôi cũng phải đi?" Chủ nhân nhà họ Dương, Dương Chấn Hoàng nói đầy "Đúng vậy!" nặng nề và lạnh nhạt: "Chú ba, Ngọc Hoa phải đi xin lỗi
Lâm Thanh Di. Còn chủ phải đi xin lỗi thần y Sở!"
Âm!
Tất cả mọi người không ngờ vậy mà Dương Chấn Hoàng lại nói ra những lời như thế, nhất thời không kiềm được mà đứng ngây ra tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là Dương Quốc Huy bình tĩnh lại đầu tiên. Anh ta nhìn về phía Dương Chấn Hoàng, nói: "Bác hai, vì sao ạ? Bố cháu đã lớn tuổi như vậy rồi. Không nói tới ông ấy là bề trên nhà họ Dương chúng ta, bác thực sự nỡ lòng để ông ấy đi xin lỗi một người trẻ chưa tới ba mươi tuổi a? Chuyện này...Là đánh vào mặt nhà họ Dương chúng ta!"
Biết rõ bố mình chính là đạo làm con, Dương Quốc Huy vô cùng rõ ràng bố mình là người để ý mặt mũi nhất, bảo ông ta đi xin lỗi thần y Sở thì quả thực là còn khó chịu hơn giết ông ta.
Dương Chấn Hoàng nghe thế thì thở dài một tiếng, nói: "Bác biết làm thế sẽ khiến các cháu rất ấm ức nhưng cũng không còn cách nào khác. Bây giờ chỗ nào cũng đồn thần y Sở vừa ý Lâm Thanh Di, vốn bác còn chưa tin. Nhưng hôm nay cậu ta tự mình tới nhà họ Dương cũng đủ để nhận ra là cậu ta nghiêm túc!" "Thần y Sở vừa ý Lâm Thanh Di?" Đám Dương Quốc Huy hết sức ngạc nhiên. "Xem ra tin tức của các người đúng là không nhạy bén Nếu các người thu được tin tức này sớm thì chuyện này sẽ không phát triển tới nước này rồi."
Dương Chấn Nam nhìn họ đầy thất vọng, nói tiếp: "Chuyện này cứ quyết định như thế. Các người xử lý vết thương của Ngọc Hoa trước rồi chuẩn bị lên đường đi!"
Dương Quốc Huy không nói gì. Nhưng mặt mũi Dương Chấn Nam lại tràn đầy khó chịu mà nói: "Anh hai, sao anh lại ra quyết định như thế? Chẳng lẽ ai còn muốn lôi kéo họ Sở kia à?" "Nếu không thì sao?" "Nhưng mà...Một khi chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài thì nhà họ Dương chúng ta sẽ thực sự mất hết thể diện đó!" "Thể diện?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách the*o dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Dương Chấn Hoàng lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Chú Ba, chú đã sống hơn nửa đời người, tới nước này chú còn tính toán mấy thứ gọi là thể diện đó? Tôi nói cho chú biết, thể diện là do chính bản thân kiếm được. Chỉ cần nhà họ Dương chúng ta có thể tranh thủ đủ nhiều tài nguyên trong đại hội, tới lúc đó còn ai dám nói chúng ta không đúng? Chỉ có tài nguyên, chỉ có thực lực mới là gốc rễ để sống yên. Khi chúng ta có được những thứ này thì chú mới có thể diện thực sự
Dương Chấn Nam nghe thế thì lập tức tắt lửa giận. "Chú Ba, nghe anh hai đi. Người làm được chuyện lớn không chú ý chuyện vặt vãnh. Anh Hai cũng là vì nhà họ Dương chúng ta. Chủ yên tâm, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua cửa ải này, lôi kéo thần y Sở thành công tới lúc đó chúng ta càng có phần thắng hơn trong đại hội. So với vinh hoa sau này, chút xíu áp bức và lăng nhục bây giờ tính là gì?" Suy nghĩ một chút, Dương Chấn Hoàng lại an ủi lần nữa. "Biết rồi, anh yên tâm đi. Tôi sẽ đi xin lỗi họ Sở kia. Hồi lâu sau, rốt cuộc Dương Chấn Nam mới gật đầu đồng ý, nói. "Được! Đã thế thì tới lúc đó để anh cả đi cùng với chú. Dù sao quan hệ giữa anh ấy và thần y Sở không tệ, có khi càng nằm chắc thành công hơn!" Dương Chấn Hoàng vỗ vai Dương Chấn Nam khen ngợi.
Nhưng Dương Chấn Đông nghe thế thì sắc mặt cứng đờ. Ông ta im lặng hai giây rồi nói: "Chú Hai, tôi cảm thấy không ổn lắm...
Lời này vừa nói ra, tất cả đồng loạt nhìn về phía ông ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT