Lúc mọi người ở đây vẫn còn sửng sốt chưa kịp lấy lại tinh thần, khóe miệng chị Diễm Diễm khẽ nhếch lên một cái, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ thấy cô ta chậm rãi thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt phân phó: "Ra tay đi, đánh cho tàn phế luôn cũng chẳng sao, tôi chịu trách nhiệm."
Nghe vậy, cơ thể của đám nam nữ trẻ tuổi khẽ run rẩy, thế nhưng bọn chúng cũng không dám ngỗ nghịch trái ý của chị Diễm Diễm. Nghe cô ta nói xong, bọn họ đồng loạt đáp một tiếng, sau đó thi nhau lấy dao găm và các loại dao khác, rồi từ từ vây ép về phía chàng thanh niên đột nhiên xuất hiện kia.
Thế nhưng điều khiến cho bọn họ không ngờ tới là khi bọn họ chưa kịp ra tay với chàng thanh niên áo đen đã thấy hơn mười người đàn ông khí chất phi phàm bỗng nhiên xuất hiện khắp bốn phương tám hướng. “Tất cả dừng tay cho tôi." "Buông hết vũ khí trong tay mấy đứa xuống, nhanh." "Một đám oắt con chưa đủ lông đủ cánh lại còn dám học đòi người ta đánh đánh giết giết, có tin tôi cho mấy cô mấy cậu đến đồn công an xơi nước không?"
Nhóm người này ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt đầy phẫn nộ chính trực, tựa như bọn họ chính là quần chúng nhiệt tình gặp chuyện bất bình mới ra mặt bênh vực lẽ phải. Tất cả thanh niên nam nữ có mặt lúc ấy, ngay cả chị
Trân cũng cảm thấy bối rối, rốt cuộc là từ khi nào thì đại học tài chính Yên Kinh có đám người này vậy? Trong mắt chị Diễm Diễm lộ ra nét kinh ngạc không thể che giấu, cô ta lẳng lặng nhìn về phía nhóm thanh niên đột nhiên xuất hiện.
Thấy này đám nam nữ trẻ tuổi không nói lời nào, mấy thanh niên nhanh chóng lấy đi dao găm trong tay họ, cuối cùng, cái người vừa đạp nhất gã cơ bắp hành động nhanh như chớp đạp cho đám học sinh kia mỗi người mấy đạp. "Tuổi còn trẻ không lo học hành cho tử tế, chỉ học được ba cái thử bắt nạt bạn học khác thế này thôi sao?"
Phút chốc, đám nam nữ trẻ tuổi nọ bị đạp cho co quắp ngã xuống đất, muốn bò lên nhưng lại cảm thấy cơ thể vô cùng đau đớn, tựa như xương cốt khắp cơ thể đã bị mấy đạp vừa rồi làm cho nát vụn vậy.
Dương Lệ Nga trốn ở phía sau Sở Quốc Thiên không hề nghĩ tới mọi chuyện lại đột nhiên biến thành như vậy. Cô ta nhéo mạnh lên eo Sở Quốc Thiên một cái, đến khi thấy vẻ mặt đau đớn của Sở Quốc Thiên mới ngộ ra rằng mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình lúc này đều là sự thật.
Đúng lúc bầu không khí ngưng trệ, cuối cùng chị Diễm Diễm cũng lên, chỉ thấy cô ta lẳng lặng nhìn chăm chú vào đám thanh niên vừa tới, mặt không đổi sắc nói: "Thấy việc nghĩa hăng hái làm à? Tôi thấy mấy người hẳn là vệ sĩ nhà họ Dương chứ gì?" "Vệ sĩ nhà họ Dương á?" Dương Lệ Nga ngạc nhiên, cảm thấy khó mà tin nổi nhìn tất cả những người này.
Cô ta là nhân vật nhỏ bé ở nhà họ Dương, lời nói không có chút trọng lượng nào, thế nên dù có nói thế nào cô ta cũng không thể tin được nhà họ Dương lại phải vệ sĩ đến giúp mình. Thế nhưng nếu những người này không phải là vệ sĩ nhà họ Dương phải đến thì là do ai phải tới đây?
Thấy đám thanh niên không ai có ý định đứng ra nói chuyện, chị Diễm Diễm càng thêm chắc chắc suy nghĩ trong lòng mình. Cô ta liếc mắt nhìn về phía Dương Lệ Nga nói: "Ranh con, xem ra là tao coi thường mày rồi."
Tuy rằng Dương Lệ Nga không xác định được những thanh niên này có phải là vệ sĩ nhà họ Dương phải đến hay không, nhưng cô ta biết chắc chắn bọn họ thật sự đến giúp mình. Thế nên khi nghe thấy chị Diễm Diễm nói mấy lời này, cô ta cũng không hề cảm thấy sợ sệt, trái lại cái cổ còn vươn lên, đắc ý nói: "Vậy thì sao nào? Không phải chị hung hăng, ghế gớm lắm sao? Có giỏi thì đến đây mà đánh tôi đi này!" Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!*!!
Sở Quốc Thiên lẳng lặng nhìn tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt, không nói tiếng nào. Bỗng nhiên, điện thoại di động của anh khẽ rung lên. Sở Quốc Thiên lấy điện thoại ra, vừa mở máy nhỉn đã thấy tin nhắn do người nào đó gửi đến: "Cậu Sở, gần đó còn mấy trăm người nữa, chỉ cần cậu nói một câu, bọn họ sẽ tới tiếp viện."
Mấy trăm người là thế nào?
Sở Quốc Thiên nhìn thấy tin nhắn này cảm thấy rất buồn cười, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Mặc dù anh đã sớm biết trợ lý Cam luôn phải người bảo vệ mình, thế nhưng anh không nghĩ số lượng người đến bảo vệ lại nhiều đến vậy. Nếu như toàn bộ bọn họ lao ra tiếp viện, hẳn là sẽ hù chết mấy nụ hoa tươi xanh của tổ quốc này.
Hiển nhiên chị Diễm Diễm cũng không nghĩ tới chuyện mới có mấy phút ngắn ngủi mà Dương Lệ Nga đã bỏ đi dáng vẻ như nhược yếu đuối trước đó. Thấy vậy khuôn mặt xinh đẹp của chị Diễm Diễm càng thêm âm trầm. "Dương Lệ Nga, mày đừng quá kiêu ngạo. Vẫn là câu nói kia thôi, mày cách cậu Minh xa một chút, nếu không cho dù mày có vệ sĩ bên người đi chăng nữa thì lần sau tạo cũng sẽ khiến mày trần truồng, sạch bách.
Nói xong, cô ta quay người định rời đi. Thấy vậy trái tim trong ngực Dương Lệ Nga khẽ "thịch" một tiếng, lập tức hồ lên theo bản năng: "Ngăn chị ta lại.
Xoạt xoạt xoạt
Chuyện khiến tất mọi người khiếp sợ đó là khi lời nói của Dương Lệ Nga vừa ra khỏi miệng, một nhóm thanh niên lại nhanh chóng xuất hiện từ bốn phương tám hướng, đếm sơ thôi đã lên đến mấy chục người...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT