*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Theo tuyên bố của vị trọng tài trung niên, trận đấu giữa bác sĩ của hai nước cuối cùng đã bắt đầu!
Sau khi La Mân cầm lấy cây kim bạc, sau đó anh ta lấy que tre ra và bắt đầu châm kim một cách nghiêm túc.
Đạo cụ thi đấu thực ra không phải là đạo cụ thông thường, nhưng nó mang nhiều ý nghĩa hơn những đạo cụ thông thường đó.
Ví dụ, các thí sinh dùng que tre để kiểm tra lực châm kim.
Con mèo tượng trưng cho ứng dụng kim châm vào cơ thể sống, còn đối với cây tăm thì thực ra khó hơn, vì kích thước tương đối nhỏ nên yêu cầu về độ chính xác đối với các thí sinh cũng khắt khe hơn.
Theo lý mà nói, tăm là khó nhất, que tre thứ hai và mèo là đơn giản nhất.
Đương nhiên, trong đạo cụ cũng xuất hiện một con dao làm bếp, không nói đến một số người ngoài nghề ở hiện trường, thậm chí ngay cả những vị bác sĩ Đông y nổi tiếng cũng không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ phải lấy dao làm bếp châm sao?
Đúng lúc này, một nhân viên công tác vội vàng chạy tới bên cạnh trọng tài trung niên, nói nhỏ vài câu bên tai, sau đó nhanh chóng chạy đi dưới sự ra hiệu của vị trọng tài trung niên.
“Xin lỗi, do sơ suất của ban tổ chức, trong đạo cụ thi đấu xuất hiện một chiếc dao phay không liên quan gì đến trận đấu, điều này đã gây ra sự bất tiện cho mọi người. Xin thứ lỗi cho tôi!”
“Hóa ra là nhầm lẫn.”
“Làm tôi sợ nhảy dựng, tôi còn nghĩ chắc phải để con dao nhà bếp làm cây kim, ha ha..."
Trong đám người đột nhiên phát ra tiếng cười vang, nhưng mà lúc này Sở Quốc Thiên lại bình tĩnh nói:
“Tôi chọn con dao làm bếp này” Lời nói của Sở Quốc Thiên khiến hiện trường lập tức im lặng. Không chỉ quần chúng đang xem, ngay cả chủ tịch và những chuyên gia lão luyện trên sân khấu cùng với Kim Vương nước Lãng đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên.
“Có thể”
Cuối cùng, người đàn ông trung niên bên cạnh Kim Vương nước Lãng dẫn đầu nói:
“Nếu quý vị không muốn thua quá xấu hổ, dù sao chúng tôi cũng hiểu mà, thua trận đấu cũng rất mất mặt, ha ha ha..."
Ngay khi người đàn ông trung niên nói xong, ngay hiện trường lập tức náo động!
“Chết tiệt, tên này quá ma quái rồi phải không?”
“Đúng vậy, quả nhiên là tên nhóc chỉ biết loè thiên hạ. Vậy mà anh ta thực sự đã lợi dụng đi vào chỗ trống của ban tổ chức.”
“Chậc chậc, tên này chính là con rể của ban tổ chức nhà họ Lâm. Trong đó không có chuyện gian trá. Có giết chết tôi cũng không tin!”
“Chỉ là đáng tiếc, những người nước Lãng này cũng không ngốc, trực tiếp vạch trần luôn rồi.”
“Khó khăn rồi đây."
Trong khi mọi người đang bàn tán, tổ trọng tài đã tổng hợp ý kiến của họ và đồng ý để Sở Quốc Thiên sử dụng dao làm bếp.
Sở Quốc Thiên bỏ qua sự khinh thường và chế giễu của người khác, sau khi chọn một bộ kim bạc, anh đi về phía con dao làm bếp.
“Nhanh lên, nếu anh còn nán lại một lần nữa, thời gian thi đấu sẽ hết đó!"
Nhìn thấy bộ dáng vẫn như cũ không nhanh không chậm của Sở Quốc Thiên, đảm khán giả đang sốt ruột đột nhiên không khỏi thúc giục một tiếng. Ngược lại là La Mân, anh ta đã cắm năm chiếc kim vào que tre, mỗi chiếc kim đều xuyên qua que tre khiến tất cả các trọng tài trên bục
phát biểu không khỏi gật gù. Kim Vương nước Lãng cũng mỉm cười gật gật đầu, ông ta chỉ nói La Mẫn là học trò kém nhất của mình, đó chỉ là một lời ngụy biện mà thôi. Dù La Mân nhập môn muộn nhưng tài năng của anh ta là rõ như ban ngày.
Anh ta thậm chí còn có thể vượt qua Kim Vương nước Lãng.
Có người vui mừng, cũng có người lo lắng!
Năm mũi kim bạc của La Mân nhanh chóng và đều đặn khiến vẻ mặt của một số chuyên gia và lãnh đạo của nước Viễn trở nên vô cùng khó coi.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, sau khi bọn họ nhìn thấy La Mân châm kim sau, trong mắt đều hiện lên cảm giác xấu hổ.
Ngay cả không ít con cháu của nhà họ Lâm vẻ mặt đều vô cùng ngưng trọng, chỉ là một học trò của Kim Vương nước Lãng đã mạnh như vậy, Kim Vương nước Lãng sẽ mạnh đến mức nào?
Đoàn bác sĩ đại biểu nước Lãng nhìn thấy biểu hiện của mọi người ở nước Viễn, không khỏi lớn tiếng chế giễu.
“Biết thực lực lực của chúng ta rồi chứ, nhanh chóng đầu hàng đi!”
“Với loại mặt hàng này cũng không biết xấu hổ khiêu chiến chúng tôi, nước Viễn các người thật sự không còn ai sao?”
“Các người chắc là sợ là muốn cười chết khi chúng tôi thắng trận đấu này đúng không?”
"Ha ha ha..."
Đoàn đại biểu nước Lãng cười nhạo không kiêng nể gì khiến mọi người ở nước Viễn đều khó chịu không thôi. Trong lòng bọn họ, Sở Quốc Thiên chỉ đang lãng phí thời gian. Về phần thắng được trận đấu, nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Tuy nhiên, vừa lúc không có người nào quan tâm Sở Quốc Thiên, bọn họ đã nhìn thấy Sở Quốc Thiên vẫn luôn không hành động bỗng nhiên lại động.
Phanh!
Chỉ thấy Sở Quốc Thiên nhấc dao lên chém xuống, anh cắm mạnh con dao làm bếp xuống bàn, vẫn còn rung động không thôi.
Ngay sau đó, cổ tay của anh rung lên, kim bạc bắn vào con dao làm bếp nhanh như chớp, va chạm với nhau tạo thành những tia lửa chói mắt.
Thất Tinh Liên Châu.
Khi Kim Vương nước Lãng nhìn thấy bảy chiếc kim bạc lủng lẳng được phân bố đều trên con dao làm bếp, đùng một cái ông ta liền ngay lập tức đứng lên khỏi ghế.
Ngay sau đó, Phật y Phùng Tử Thanh, cháu gái của vua Y thuật tỉnh Hoãn Vương Vũ Huyền và những người khác đều đứng lên, tràn đầy khiếp sợ nhìn con dao làm bếp.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ là xuất hiện kỳ tích?” Hành vi bất thường của các sếp lớn khiến quần chúng đang chán nản liền sôi nổi nhìn qua, châu đầu ghé mắt.
Không biết là ai kêu lên: “Mau nhìn con dao làm bếp."
Một đám người mới nhất trí nhìn về phía dao làm bếp, thoạt nhìn cũng không biết tại sao, nhưng khi nhìn rõ trên dao liền nhìn thấy bảy chiếc kim bạc chói mắt phân bố đều giống như Thất tinh trận Bắc Đẩu. Giống như bị sét đánh!
Đạo giáo cho rằng đây là nơi cư ngụ của 7 vị tinh quân: Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân. Về mặt tổng thể thất tinh mang ý nghĩa cơ hội trọng sinh, quay lại được từ đầu.
Chết tiệt!
Vậy mà một hơi làm luôn bảy cây kim châm,
Tất cả những con dao làm bếp đều bị đâm thủng!