Thế nhưng chỉ trong chốc lát, Sở Quốc Thiên đã thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình, lại lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh.
Tuy Dương Quốc Khánh đã tận tình khuyên bảo lâu như thế nhưng trong lòng anh đã sớm ra quyết định, không thể dễ dàng thay đổi như thế được.
Vì vậy, anh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ông Dương, tôi biết ông là vì muốn tốt cho tôi nhưng tôi tuyệt đối không thể cứu trợ mắt nhìn bậc trưởng bối và vợ tôi chịu khinh nhục như vậy. Tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho bọn họ!"
Dương Quốc Khánh sửng sốt, nhìn vào đôi mắt chứa đầy kiên định của Sở Quốc Thiên, ông ấy trầm ngâm hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Quốc Thiên, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu lúc này, thế nhưng chuyện này để lại hậu quả quá lớn, tôi mong cậu đừng quá kích động, cậu cứ để cho tôi ứng phó, tôi đảm bảo với cậu, nhiều nhất là trong vòng hai ba ngày nữa, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời vừa lòng, được không?”
Nhìn thấy sự cầu xin dưới đáy mắt của Dương Quốc Khánh, Sở Quốc Thiên khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Vậy tôi sẽ nghe theo lời ông, nhưng một khi đã hết kỳ hạn, nếu ông vẫn giải quyết không được thì mong ông đừng cố ngăn cản tôi nữa!”
Thấy Sở Quốc Thiên rốt cuộc cũng chịu đồng ý, Dương Quốc Khánh lập tức vui vẻ hẳn lên, vội vàng gật đầu nói: “Yên tâm, cậu cứ chờ mà xem!” “Ông Dương, nếu đã như vậy thì tôi về trước đây” “Từ từ đã!”
Dương Quốc Khánh thấy thế, vội hồ lên: “Quốc Thiên, Nhã Đan... Bà ấy bây giờ ra sao rồi?” “Xem như là đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, thế nhưng di chứng để lại sẽ kéo dài khá lâu, muốn hoàn toàn khỏe mạnh thì cần phải qua một khoảng thời gian nữa
Ánh mắt Dương Quốc Khánh ngưng tụ lại, ông ấy dường như đã ra quyết định gì đó, cắn răng nói với Sở Quốc Thiên: “Quốc Thiên, bây giờ cậu hãy đưa Nhã Đan và vợ cậu đến nhà họ Dương đi!”
Lông mày Sở Quốc Thiên giương lên, anh không ngờ Dương Quốc Khánh lại đột nhiên kiên cường như vậy. Anh nhẹ giọng dò hỏi: “Ông Dương, ông đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” “Nghĩ kỹ rồi!”
Dương Quốc Khánh nói đầy vẻ kiên định: “Tôi muốn nhìn xem thử nhà họ Dương coi tôi là gì, hôm nay nếu bọn họ không chịu đón nhận Nhã Đan thì Dương Quốc Khánh này tiếp tục ở lại nhà họ Dương cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, quãng đời còn lại, tôi sẽ bầu bạn bên cạnh Nhã Đan, bảo vệ bà ấy!”
Sở Quốc Thiên nhìn ông ấy thật sâu, ngay sau đó gật đầu nói: “Được, vậy bây giờ cháu lập tức đi xử lý chuyện này
Dương Quốc Khánh thấy Sở Quốc Thiên phải đi, vội vàng nói với Dương Hạnh ở cách đó không xa: “Hạnh à, cháu hãy đi cùng với Quốc Thiên đưa bác gái trở về!” "Ha?" Cập nhật nhanh nhất trên Тг*цyeлАРP.cом
Dương Hạnh sửng sốt, nhưng nhìn vào sự nghiêm túc trên gương mặt của Dương Quốc Khánh, cô ta như bị ma xui quỷ khiến gật đầu: “Vâng, thưa bác!”
Ngay khi Dương Hạnh chuẩn bị rời đi khỏi nhà họ Dương cùng với Sở Quốc Thiên thì bỗng nhiên, một chiếc xe dừng lại trước mặt họ, cửa xe mở ra, Dương Chấn Đông được Dương Hạo Phương đỡ xuống. “Bác cả!”
Ở phía sau, hai mắt Dương Quốc Khánh sáng lên, bước nhanh đến đón.
Dương Chấn Đông gật đầu, rồi bước về phái Sở Quốc Thiên, nghiêm nghị nói: “Cậu Sở, chuyện của cậu tôi đã biết hết rồi, xin cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu chủ trì công đạo, mong cậu cho tôi một chút thời gian, được không?” “Tất nhiên, nhưng tôi muốn sửa lại một chút, không phải là tôi nể mặt ông mà là nể mặt ông Khánh mà thôi. Nếu bên ông không trị được thì tôi sẽ tự mình ra tay!”
Sở Quốc Thiên nói năng chẳng chút khách khí nhưng Dương Chấn Đông cũng không cảm thấy bất mãn, ngược lại còn cười gật đầu: “Tôi đã biết, cậu cứ yên tâm đi.
Nói xong, ông ta cũng không đợi Sở Quốc Thiên đáp lời mà lập tức mang Dương Hạo Phương bước vào nhà họ Dương.
Sở Quốc Thiên thấy thế, sau khi ngẫm nghĩ một hồi liền gọi cho trợ lý Cam, bảo cô ta sắp xếp vệ sĩ hộ tống Lâm Thanh Di và Dương Nhã Đan đến nhà họ Dương...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT