Dù là Dương Ngải Sinh hay Dương Hạo Phương thì cũng đều không đi bệnh viện, cả hai người vốn là con cháu nhà họ Dương, bị sự hạn chế của gia tộc, không thể tùy tiện đi trước, nếu không hậu quả sẽ càng thêm không tốt. “Anh Sở, anh nhất định phải chữa khỏi cho bác gái đấy!” Nhìn theo xe cứu thương rời đi, Dương Hạo Phương thì thào nói nhỏ. “Cơ thể mẹ tôi vốn đã yếu vô cùng, vài bác sĩ từng chữa cho mẹ lúc trước đều nói khả năng có thể chữa khỏi bệnh là rất thấp, trừ phi lần này xuất hiện kỳ tích, tuy nhiên cho dù thật sự không qua khỏi thì bố tôi cũng sẽ xin gia tộc, được đưa mẹ vào phần mộ của gia tộc” Dương Ngải Sinh nghe vậy thì nói một câu, ánh mắt anh ta đầy cảm xúc phức tạp. “Bác gái đi tới tình trạng này đều là do bác trai và mấy người con các em, em cũng đừng nói mấy lời vô dụng này với tôi. Dương Hạo Phương nói xong thì lập tức sải bước rời đi.

Trên xe cứu thương, nhìn thấy Sở Quốc Thiên đang mát xa đấm bóp cho Dương Nhã Đan, Lâm Thanh Di suy nghĩ giây lát rồi nhỏ giọng nói: “Sở Quốc Thiên, dì Nhã Đan bị bệnh rất nặng, đưa đến bệnh viện sẽ cần một khoản tiền lớn, anh đã chuẩn bị đủ chưa?” “Yên tâm, anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi.” Anh an ủi nói.

Trong lòng Lâm Thanh Di thoảng buông lỏng, lại nói tiếp: “Nếu không đủ tiền thì anh cứ nói với em, em... Em có một ít tiền lương có thể ứng...

Sở Quốc Thiên ngẩn ra, tiền lương ứng trước không phải là là tiền ứng từ anh hay sao? Tuy nhiên lời này anh cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu, không thể nói ra được.

Anh khẽ cong môi, cười nói: “Cảm ơn em

Không mất nhiều lời gian, theo sự chỉ dẫn của Sở Quốc Thiên, xe cấp cứu lập tức đi về phía bệnh viện Yên Kinh, cũng đưa đến phòng cấp cứu đầu tiên.

Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, để tóc undercut nhìn thấy rõ là Dương Nhã Đan thì ngẩn ra, sau đó đi đến một chỗ hẻo lánh không người rồi lấy điện thoại di động ra. “Chuyện gì vậy?” Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông.

Người đàn ông tóc undercut vội vàng trả lời: “Ông Dương, bây giờ tôi đang ở trong bệnh viện, nhìn thấy Dương Nhã Đan được đưa đến phòng cấp cứu. “Dương Nhã Đan sao?”

Người đàn ông đầu bên kia rõ ràng ngạc nhiên, tuy nhiên ông ta lập từ hừ lạnh: “Đuổi người ra khỏi bệnh viện trước, mặt khác cũng xử lý luôn người đưa bà ta đến bệnh viện đi.” “Vâng, thưa ông!”

Người đàn ông để tóc undercut đợi ông ta cúp máy rồi lại gọi đến số điện thoại khác.

Lúc này, Sở Quốc Thiên đã thuyết phục được bác sĩ, đi theo bọn họ vào phòng cấp cứu, để lại một mình Lâm Thanh Di chờ ở bên ngoài. ТrцуeлАРР.cом trang web cập* nhật nhanh nhất

Cái đặc sắc ở bệnh viện thành phố thật ra là Đông y, bác sĩ chịu trách nhiệm chính cho Dương Nhã Đan cũng là một bác sĩ Đông y, tuy nhiên tuổi không lớn, chỉ hơn Sở Quốc Thiên vài tuổi.

Bác sĩ chữa trị chính họ Vương, ông ta kiểm tra tổng quát cho Dương Nhã Đan, sau đó vội vàng lên tiếng: “Chuẩn bị máy trợ tim, bệnh nhân có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào!” “Vâng”

Một nhóm nhân viên y tế nghe vậy thì vội vàng đi chuẩn bị.

Tuy nhiên ngay sau đó, bác sĩ Vương đã nhìn thấy một cây kim châm cứu bằng bạc mỏng trên cổ Dương Nhã Đan, trong mắt anh ta hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức bị cảm xúc rung động thay thế.

Quả thật tuổi anh ta không lớn, nhưng ở phương diện đông y lại có trình độ rất cao, tuy rằng nhìn cây kim châm cứu này không thấy có gì thần kỳ, nhưng chính vì nó mới có thể giữ cho bệnh nhân giữ được một hơi, không khiến cho bệnh tình chuyển xấu đi. “Cây kim châm cứu này là của anh?” Bác sĩ Vương hoàn hồn hỏi. “Là tôi.” Sở Quốc Thiên trả lời, lúc này anh đã mặc bộ đồ vô trùng vào người. “Anh là... Bác sĩ Vương ngây người hỏi. “Lúc sau lại nói, bây giờ nên cứu người trước.

Sở Quốc Thiên nói xong liền lấy một cây kim châm cứu ra, anh đâm kim châm cứu vào người Dương Nhã Đan không chút do dự, Dương Nhã Đan lập tức hôn mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play