Giọng nói vừa vang lên, Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di nhướng mày.
Bà cụ mở cửa, chỉ thấy mấy cậu thanh niên trẻ tuổi từ ngoài cửa bước vào. Có vẻ, đảm thanh niên này dường như không hề thích hoàn cảnh nơi này, vừa vào phòng đã đưa tay bịt mũi miệng, vẻ mặt mũi đầy ghét bỏ, thậm chí có mấy nam thanh niên vội rút điều thuốc ra hút nhằm che lấp mùi trong phòng.
Người thanh niên đứng đầu mở miệng nói chuyện, vóc dáng anh ta bình thường, thân hình đầy đặn, nhưng biểu cảm trên mặt lại ngạo mạn làm người khác phản cảm.
Sau khi nam thanh niên đi vào phòng, trong giây lát anh ta đã thấy Lâm Thanh Di đang cầm điện thoại, vốn dĩ vẻ mặt thờ ơ nhưng sau đó nhìn chăm chú cô không thể dời mắt được.
Mắt Sở Quốc Thiên thoáng qua vẻ hung ác, anh đẩy Lâm Thanh Di ra phía sau lưng bảo vệ, lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai?"
Nam thanh niên không còn nhìn thấy Lâm Thanh Di, trong chốc lát anh ta sa sầm mặt, nghiêm giọng nói: “Tôi là ai sao? Phải là tôi hỏi cậu câu này mới đúng đó?”
Sở Quốc Thiên đang muốn lên tiếng, kết quả là Dương Nhã Đan nói: “Ngải Sinh, con tới rồi.” “Mẹ, con tới rồi!” Nam thanh niên trả lời rồi đến gần chỗ Dương Nhã Đan. “Ngải Sinh, để mẹ giới thiệu một chút, đây là Sở Quốc
Thiên, dù mẹ không phải mẹ ruột nhưng mẹ vẫn luôn xem cậu ấy là con ruột” Dương Nhã Đan vừa nói vừa nhìn Sở Quốc Thiên, nói từ tốn: “Quốc Thiên, đây là Dương Ngải Sinh, là con trai của dì”
Vừa nói xong, nhóm người Dương Ngải Sinh đều sững sốt, nhưng rất nhanh đã sôi nổi bàn luận. “Cậu ta là Sở Quốc Thiên sao?” “Sở Quốc Thiên nhà họ Sở đó hả?” “Không sai, cậu ta chính là Sở Quốc Thiên bị nhà họ Sở xem như kẻ vô dụng rồi đuổi đi.
Dương Ngải Sinh ngạc nhiên, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên nói: “Sở Quốc Thiên, tại sao cậu lại ở đây?”
Nhìn phản ứng của mọi người, Lâm Thanh Di nhíu mày, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng lúc này, vẻ mặt Dương Nhã Đan không vui nói: “Ngải Sinh, con gọi bậy bạ gì vậy, Quốc Thiên lớn hơn con, con phải gọi là anh chứ!” “Anh sao? Dựa vào cái gì con phải gọi anh ta là anh?” Dương Ngải Sinh nói với thái độ bất mãn. “Mẹ xem Quốc Thiên như là con ruột, mà Quốc Thiên lại lớn hơn con, tất nhiên con phải gọi là anh rồi!” Dương Nhã Đan hợp tình hợp lí nói.
Có lẽ do quá mức kích động, vừa nói xong bà ho khan mấy tiếng.
Dương Ngải Sinh vội vàng an ủi nói: “Được rồi mẹ, mẹ đừng kích động, con gọi anh là được mà.” Anh ta vừa nói vừa nhìn Sở Quốc Thiên gọi: “Anh Thiên "Ha ha..." Ủng h*ộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Nghe được Dương Ngải Sinh gọi, nhóm thanh niên đi theo anh ta lập tức cười to, mà Dương Ngải Sinh đứng đầu lại đỏ mặt, vẻ mặt mất tự nhiên.
Sở Quốc Thiên nhìn phản ứng của mọi người, cũng không so đo gì, mà lạnh giọng dò hỏi: “Ngải Sinh, tại sao cậu lại để dì Đan ở chỗ này?”
Nghe thấy Sở Quốc Thiên chất vấn, Dương Ngải Sinh tức giận, thằng nhóc này là gì chứ, chỉ là một kẻ vô dụng bị đuổi đi thôi, lại dám dạy dỗ mình.
Nhưng cảm nhận được ánh mắt của mẹ, cậu chỉ có thể nén giận nói: “Anh Thiên, cơ thể của mẹ không tốt cần nghỉ ngơi, có lời gì muốn nói chúng ta đi ra ngoài rồi nói.” “Được.”
Sở Quốc Thiên không có ý kiến gì, ngay sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Di nói: “Thanh Di, trước tiên em ở chỗ này chăm sóc dì Đan, chờ một lát nữa xe cấp cứu đến thì hỗ trợ đưa dì Đan đến bệnh viện. “Được, anh cứ yên tâm đi.” Lâm Thanh Di dịu dàng gật đâu.
Thế là, Sở Quốc Thiên đi theo nhóm người Dương Ngải Sinh ra ngoài.
Kết quả một nhóm người mới đi ra đất trống bên ngoài thì dừng lại, sắc mặt Dương Ngải Sinh không tốt nói một câu: “Sở Quốc Thiên, nhận sai đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT