*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biệt thự nhà họ Lâm.

Lúc này trong phòng khách, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Con cháu nhà họ Lâm tất cả đều có mặt nhưng không ai nói câu nào, ai ai cũng ngồi yên nghiêm chỉnh, không khí đè nén khiến người ta hít thở không thông.

“Bọn thằng cả còn chưa tới sao?” Cũng không biết đã qua bao lâu, bà cụ Trịnh phá vỡ sự im lặng.

“Mẹ, nhà con đã tới rồi ạ.” Đúng lúc này, cửa nhà đẩy ra, một nhà bốn người của Lâm Minh Quang bước nhanh tới.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, nói chính xác hơn là nhìn về phía Sở Quốc Thiên đi sau cùng.

Cảm nhận được ánh mắt không rõ ý tứ gì của con cháu nhà họ Lâm, Sở Quốc Thiên không khỏi nheo mắt lại, xem ra người nhà họ Lâm hôm nay muốn thị uy trước mặt anh rồi.

“Mẹ”

“Bà nội”

Đi vào phòng khách, bốn người nhà Lâm Minh Quang ngoại trừ Sở Quốc Thiên ở bên ngoài thì cả ba người đều lên tiếng chào hỏi.

Bà nội Trịnh sa sầm mặt, nhìn Lâm Thanh Di ngồi im không nhúc nhích bên cạnh Sở Quốc Thiên, hừ lạnh nói: "Sở Quốc Thiên, ký vào những hợp đồng này đi."

Nhìn theo phương hướng tay bà nội Trịnh, Sở Quốc Thiên lập tức thấy được một xấp văn kiện thật dày.

“Bà nội, đây là hợp đồng gì ạ, tại sao phải bắt Sở Quốc Thiên ký vào?”

Lâm Thanh Di vừa lật xem qua vừa cất tiếng hỏi.

Giấy ly hôn bình thường cho dù có nhiều nội dung hơn nữa thì cũng không thể dày tới một xấp như vậy được, cho nên khi Sở Quốc Thiên chưa đụng vào thì cô lập tức giành trước.

Bà nội Trịnh không trả lời Lâm Thanh Di, thế nhưng những con cháu nhà họ Lâm khác dù đang trầm mặc nhưng vẫn bộc lộ ra chút ý tứ nghiền ngẫm. “Cái gì cơ? Chuyện nhượng cổ phần tập đoàn Minh Ngọc sao, bà... sao bà lại có thể như vậy? Khi Lâm Thanh Di thấy rõ được nội dung hợp đồng, cô hét lên thất thanh."

Chủ tịch tập đoàn Minh Ngọc Tưởng Hưng mới nói là sẽ chuyển công ty xuống dưới tên của Sở Quốc Thiên, theo lý mà nói, ngay cả Tưởng Hưng cũng vẫn chưa ký xong hợp đồng, mà sao bà nội đã biết chuyện này rồi?

Lẽ nào...

“Thanh Di, cháu cũng không thể trách bà nội được, mấy năm nay Sở Quốc Thiên nó nợ cháu nhiều như vậy, để nó chuyển nhượng lại cổ phần thì cũng không có gì là quá đáng đúng không?” Bà nội Trịnh mở miệng nói.

“Không sai, thằng nhóc này kết hôn với cháu xong là biệt tăm biệt tịch, bỏ lại hai mẹ con cháu và Bảo Nhi đơn độc nuôi nhau, cũng quá cặn bã rồi, phải cho nó bồi thường mới đúng!”

“May mà mẹ của cậu họ cháu đã nói cho chúng ta biết tin tứ này, nếu không thì chúng ta cũng không biết được chuyện thằng nhóc này lừa gạt tập đoàn Minh Ngọc về tay mình rồi.”

“Mặc dù không biết thằng phế vật vô dụng này làm cách nào mà để cho chủ tịch tập đoàn Minh Ngọc cam tâm tình nguyện chuyển nhượng công ty cho thế nhưng với năng lực của thằng này thì, chắc là chúng ta phải ra tay hỗ trợ xử lý thôi.”

Có bà nội Trịnh mở miệng thì mấy con cháu nhà họ Lâm khác lại bắt đầu a dua tôi một câu cậu một câu.

Khi bọn họ biết được tin tức này cũng hết sức phấn khích, phải biết rằng tập đoàn Minh Ngọc là công ty của toàn minh tinh ở Hoan Châu này, nếu thật sự về dưới quyền sở hữu của nhà họ Lâm bọn họ thì nhà họ sẽ lên thêm một tầng nữa, dù không thể là gia tộc hàng nhất nhưng vẫn có thể vững vàng ở hạng số hai rồi.

Nhìn thấy con cháu dòng họ Lâm vô liêm sỉ muốn cướp tập đoàn vừa về tay Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di kìm nén lắm mới không nổi giận.

Dù cho Sở Quốc Thiên có thể cặn bã, nhưng cũng là đối xử không tốt với cô và Bảo Nhi, đâu có chút xíu quan hệ nào với nhà họ lâm đâu? Sao bọn họ có thể nói ra những lời nói vô liêm sỉ như vậy, làm ra loại chuyện không biết xấu hổ chút nào?

Thái độ của con cháu nhà họ Lâm không những làm cho Lâm Thanh Di cảm thấy vô cùng phẫn uất, mà cả Lâm Minh Quang hay Triệu Mai Hương đều tức tới nỗi run cả người, bọn họ quả thực không định gặp Sở Quốc Thiên nhưng cũng biết Sở Quốc Thiên sẽ cảm thấy có lỗi với Lâm Thanh Di và Bảo Nhi.

Nếu tập đoàn Minh Ngọc ở trong tay Sở Quốc Thiên thì bọn họ cũng có thể được hưởng ké phúc, nhưng nếu bị con cháu nhà họ Lâm nắm quyền thì bọn họ đến một hớp nước lèo cũng không được húp.

Càng nghĩ càng thấy bực mình, Triệu Mai Hương nhịn không được mà đứng lên nói: “Mẹ à, mọi người dựa vào đâu mà bắt Sở Quốc Thiên ký vào giấy chuyển nhượng này? Sở Quốc Thiên chỉ thiếu nợ Thanh Di và Bảo Nhi, không thiếu nợ các người cơ mà?"

“Con câm miệng lại đi!”

Nào biết bà nội Trịnh nghe nói vậy lại tức giận giảng quải trượng xuống đất, giận dữ nói: “Triệu Mai Hương, con muốn tạo phản à? Bà già này vẫn chưa chết đầu mà con đã dám không nghe lời.”

"Con..."

Triệu Mai Hương gấp gáp, khi bà ta đang định nói lời gì đó, chỉ thấy Sở Quốc Thiên ở một bên vẫn một mực không lên tiếng đã bắt đầu hé răng: “Xin lỗi, tôi không ký đầu”

Ầm!

Sở Quốc Thiên này y như một cây đuốc mồi dẫn lửa, hoàn toàn đốt cho con cháu nhà họ Lâm nổi giận phừng phừng.

“Cậu nói cái gì cơ?”

“Thằng phế vật như cậu mà cũng nói không muốn ký sao?”

“Bà nội, trục xuất cái tên ăn cây táo rào cây sung này ra khỏi dòng họ Lâm đi!”

Nhìn thấy con cháu nhà họ Lâm từng người một đều thể hiện dáng vẻ phẫn uất vô cùng, cả nhà Lâm Thanh Di đều vô cùng oán giận, bà nội Trịnh dường như đã liệu đến trường hợp Sở Quốc Thiên không chịu ký, vì thế bà ta lại hừ lạnh: “Cậu đã không ký giấy hợp đồng chuyển nhượng thì ký đơn ly hôn đi. Từ nay về sau, cậu và nhà họ Lâm chúng tôi không có chút dây mơ rễ má nào nữa.”

“Mẹ."

“Bà nội!”

Ba người Lâm Thanh Di lập tức căng thẳng.

Họ không thể nào ngờ tới bà nội Trịnh lại tuyệt tình tới mức như vậy, Sở Quốc Thiên không thoả hiệp thì buộc anh và cô phải ly hôn.

Con cháu nhà họ Lâm dường như cũng chắc chắn Sở Quốc Thiên sẽ thoả hiệp, từng người một nhìn anh mà cười nhạt.

Dù sao lần này bà nội đã quyết tâm phải thu được tập đoàn Minh Ngọc vào trong tay mình rồi, nếu như Sở Quốc Thiên không đồng ý thì làm sao được gặp mặt vợ con nữa đây.

Nói cho cùng thì Lâm Thanh Di vẫn mang họ Lâm đấy thôi.

Sở Quốc Thiên nhìn con cháu họ Lâm một vòng xung quanh, chỉ thấy anh cười thật lớn, cuối cùng đưa mắt về phía bà nội Trịnh ngồi ở ghế chủ toạ: "Được, tôi ký

Ôi chao...

Mọi người nghe vậy thì đều thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha, sớm mà nói vậy thì không phải đã yên ổn rồi sao? Có chết cũng vẫn sĩ diện.”

“Nhanh ký đi nào! Ký vào hợp đồng chuyển nhượng là cậu vẫn có thể tiếp tục cùng vợ con sống qua ngày rồi!”

Bà nội Trịnh cũng vô cùng vui vẻ vì Sở Quốc Thiên thức thời, khoé miệng nhếch lên vòng cung, thúc giục: “Nhanh ký tên đi!”

“Hình như mọi người hiểu lầm rồi.”

Ai biết được vào đúng lúc này, Sở Quốc Thiên cười lắc đầu: “Thứ tôi muốn ký không phải hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà là giấy ly hôn.”

Cái gì cơ?

Sở Quốc Thiên làm cho tất cả mọi người không thể bình tĩnh ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy khỏi ghế, không dám tin nhìn chòng chọc vào Sở Quốc Thiên.

Cho dù là một nhà ba người Lâm Thanh Di đều cũng nhìn Sở Quốc Thiên như đang thấy quỷ, anh... anh thật sự muốn ly hôn sao?

“Sở Quốc Thiên, sao anh dám?” Mặt Lâm Văn Sang tức đến nỗi đen như đít nồi.

“Không được! Cậu chỉ có thể ký hợp đồng chuyển nhượng, không được ký giấy ly dị.” Hình Hải Trung cũng gấp tới mức nổ phổi rồi.

Tuy ông ta không làm ở Lâm thị nhưng một nhà vợ ông ta đều làm việc ở đây, nếu Sở Quốc Thiên không ký hợp đồng chuyển nhượng thì vô hình trung ông ta cũng sẽ bị tổn hại, mất còn hơn được.

“Sở Quốc Thiên, cậu suy nghĩ lại đi, đừng có hành động theo cảm tính.

Nhìn thấy người nhà họ Lâm lần lượt khuyên răn mình, khoé miệng Sở Quốc Thiên càng cong hơn: “Không phải vừa nãy còn nói tôi có thể chọn một loại hợp đồng để ký hay sao? Sao bây giờ lại khăng khăng ép tôi ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần vậy?”

Ách!

Sắc mặt người nhà họ Lâm cứng đờ, trong lúc nhất thời tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đỏ bừng cả mặt.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play