Đường Lâm An không quá phồn hoa, cho nên quán Starbucks ở đây cũng không nhiều khách.
Sau khi Sở Anh Ngọc đi vào, cô ta tìm một bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Ngoài cô ta còn có mấy người con cháu của nhà họ Sở cũng đi theo đến đây, ngồi xuống cái bàn khác ở bên cạnh.
Sở Anh Ngồi uống một ngụm cà phê, sau đó cầm di động xem tin tức, chỉ là cô ta lập tức bị bài viết công khai lên án “Thanh Phế Linh” của nhà họ Sở cùng khen ngợi Y Đạo Môn chọc giận.
Ngay khi cô ta sắp không nhịn được nữa thì cửa Starbucks bỗng nhiên bị đẩy ra, sau đó Sở Quốc Thiên bước vào với khuôn mặt đã được khôi phục trở lại diện mạo vốn có.
Anh nhìn xung quanh một vòng, chẳng mất nhiều thời gian đã tìm được Sở Anh Ngọc, sau đó lập tức đi về phía cô ta.
Hai người cũng là anh em, hơn nữa còn quen biết nhau ngay từ khi còn nhỏ.
Lúc ấy quan hệ giữa hai người cũng không tệ, chẳng qua từ sau khi Sở Quốc Thiên bị đuổi đi, bọn họ cũng không còn liên lạc lại nữa. “Từ biệt nhiều năm, không ngờ rằng anh lại thay đổi nhiều như vậy.” Sở Anh Ngọc chờ Sở Quốc Thiên ngồi xuống trước mặt mình rồi cảm thán một câu.
Sở Quốc Thiên cười cười, cũng không trả lời mà bưng cốc cà phê Sở Anh Ngọc gọi sẵn cho anh rồi uống một ngụm. “Anh... Anh đã sống thế nào?” Một lúc lâu sau, Sở Anh Ngọc mới nhẹ giọng hỏi. “Tôi sống thế nào không quan trọng, nhiều năm qua đi như vậy, bây giờ lại đột ngột hỏi thế, cô không biết là chuyện này rất không tự nhiên à?” Sở Quốc Thiên nhìn cô ta một cái.
Sắc mặt Sở Anh Ngọc cứng đờ, tuy nhiên sau đó cô ta lại cười tự giễu một cái: “Quả thật là có hơi không được tự nhiên. Lại nói có lẽ anh cũng đoán được tôi sẽ không có việc gì thì không đến tìm anh, cho dù có tiếp tục đề tài này cũng không có ý nghĩa gì cả. “Cô đã nói vậy thì tôi cũng nói rõ thái độ của mình. Sở Quốc Thiên uống một ngụm cà phê, nói: “Nếu các người muốn tôi liên hệ với thần y Sở thì xin lỗi, tôi từ chối. “Không thể lại bàn bạc được à?” Sở Anh Ngọc vội hỏi.
Tuy rằng cô ta đã sớm chuẩn bị tinh thần bị sập cửa vào mặt nhưng không ngờ rằng Sở Quốc Thiên lại từ chối thẳng thừng như vậy. “Đổi lại là cô, cô có đồng ý cho vợ mình ở cùng với người đàn ông khác không?” Sở Quốc Thiên hỏi lại. “Tôi không có vợ “Vậy cô về hỏi Sở Hề Mặc bố cô xem ông ta có chịu để mẹ cô gả cho người đàn ông khác không?” “Sở Quốc Thiên, anh quá đáng rồi đấy!” Sở Anh Ngọc nghe vậy thì sắc mặt lập tức lạnh băng.
Tuy nhiên Sở Quốc Thiên chỉ cười nhạt: “Cô đã không làm được vậy cô dựa vào cái gì mà muốn tôi đồng ý cơ chứ?” “Anh...” Ủng hộ team chúng mình bằng cách *theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Sở Anh Ngọc tức giận, bỗng nhiên đứng lên khỏi ghế.
Thấy cô ta đứng dậy, những người nhà họ Sở khác cũng đứng dậy theo, tất cả đều trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên chằm chằm.
Hành động đột nhiên này khiến những khách hàng và nhân viên trong quản giật mình, cũng may Sở Anh Ngọc kịp thời ngăn họ lại, lúc này mới khiến mọi người không còn quá lo lắng.
Sau khi quán trở lại bình thường, Sở Anh Ngọc lại nhìn về phía Sở Quốc Thiên, chẳng qua ánh mắt của cô ta rất phức tạp, có thất vọng, có thương hại, có tức giận, cũng có giãy dụa.
Cũng không biết qua bao lâu, Sở Anh Ngọc hít sâu một hơi rồi nói: “Sở Quốc Thiên, chúng ta cũng đừng làm cao nữa, tất cả mọi người đều biết mấy năm nay anh ở rể cũng không được như ý, tuy rằng hai người có một con gái nhưng giữa vợ chồng hai người không có bao nhiêu tình cảm, nói thế nào anh cũng là một người đàn ông, chẳng lẽ anh thật sự đồng ý sống như vậy cả đời à?” “Vậy thì sao?” Sở Quốc Thiên thản nhiên nói. “Cho nên tôi có thể cho anh một cơ hội, cho anh cơ hội có thể trở về nhà họ Sở, chỉ cần anh nghe tôi, để vợ anh đi tìm thần y Sở, như vậy cuộc sống của anh sau này sẽ hoàn toàn thay đổi, ai cũng không thể xem thường anh được, thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT