*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Nhìn ánh lảng tránh của Lăng Vân, Sở Quốc Thiên càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
“Điều cô nói nói dễ nghe là muốn báo ơn cứu mạng, nhưng thực tế cô cảm thấy thân phận không bình thường của tôi nên muốn trói buộc tôi ở bên cạnh, vả lại điều quan trọng là cô vẫn còn muốn huyền chi ngàn năm, đúng không?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Lăng Vân lập tức trắng bệch, cô cắn chặt đôi môi đỏ của mình, nghĩ một hồi mới thở dài nói: “Anh Sở nói không sai, tôi thật sự muốn huyền chi ngàn năm, dù sao đây cũng là bảo bối mà tổ tiên đã nhà họ Lăng chúng tôi truyền lại, tôi không muốn nó mất đi, cũng không dám làm mất nó!
Có điều anh Sở không cần lo lắng, cho dù tôi thật sự muốn lấy lại huyền chi ngàn năm, cũng sẽ không dùng thủ đoạn gì bất chính, tôi chỉ muốn dùng thứ có giá trị đổi lấy với anh!”
“Cô nói thử xem.”
“Ví dụ, tôi có thể dùng một phương pháp trồng thuốc mà dược vương chúng tôi truyền thừa để đổi lấy huyền chi ngàn năm với anh!”
“Cô chắc chắn phương pháp trồng thuốc đó trồng ra loại thuốc có giá trị hơn huyền chi ngàn năm?” Sở Quốc Thiên hỏi.
“Đương nhiên, nếu như không có giá trị, sao tôi lại dám ra điều kiện với anh Sở anh?”
Sở Quốc Thiên im lặng nhìn cô ấy vài giây, sau đó gật đầu nói: “Được thôi, có điều tôi muốn chờ sau khi cô trồng ra được loại thuốc đó đưa cho tôi xem, tôi mới yên tâm, chỉ cần lời của cô là thật, tôi sẽ đưa huyền chi ngàn năm cho cô.
Đồng thời trong thời gian này, cô có thể cùng chúng tôi trở về Hoàn Châu, về sắp xếp chỗ ở thì bọn cô có thể đến hiệp hội y dược Hoàn Châu tìm hội trưởng Triệu Thiên Xu, anh ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các cô!”
Sở Quốc Thiên nói xong, không chút chậm trễ đã ngồi lên chiến cơ, nhanh chóng rời khỏi núi Thái Bạch.
Nhìn chiến cơ trong phút chốc đã trở nên nhỏ bé như con kiến giữa bầu trời, đôi mắt Lăng Vân ảnh lên sự kiên định, cô nhất định sẽ lấy lại được huyền chi ngàn năm!
Sau khi Sở Quốc Thiên trở về từ Hoàn Châu, Quách Tiên Nhan đã nhanh chóng đến tìm anh, báo với anh thuốc mới mà nhà họ Sở sản xuất đã đưa lên thị trường hoàn toàn, đồng thời hỏi anh về việc đến bao giờ thuốc mới của bọn họ sẽ bắt đầu tung ra thị trường.
Sở Quốc Thiên nghe xong, chỉ lắc đầu bác bỏ nói: “Chuyện về thuốc không cần gấp, cho dù không bán được cũng không sao, nhưng tôi có một chuyện khác muốn bàn bạc với anh.”
“Anh Thiên cứ nói!”
“Anh nhanh chóng thông báo cho Triệu Thiên Xu, kêu anh ta lập ra một nhóm sinh viên y khoa có nhân phẩm và y đức tốt, làm thành một y đạo môn!” Sở Quốc Thiên nghĩ rồi nói.
“Y đạo môn? Ý của anh Thiên là..."
“Ý của tôi rất đơn giản, y thuật của nhóm sinh viên y này không quan trọng, chỉ cần bọn họ có tấm lòng lương thiện và chính nghĩa, thì đã có thể gia nhập y đạo môn, đến lúc đó tôi sẽ tự mình hướng dẫn y thuật cho bọn họ, giúp bạn họ có được y thuật tốt để đảm trách nhiệm vụ vì nước vì dân, đồng thời, bọn họ cũng là một trong số những chiêu bài tôi dùng để đối phó với nhà họ Sở!” Sở Quốc Thiên híp mắt nói.
Anh biết, Yến Khinh là nơi trọng yếu của Viêm Quốc, nhưng đại gia tộc ở đây nhiều không kể xiết, vả lại đa số bọn đều là nhưng gia tộc lâu đời, quan hệ hợp tác bên trong vô cùng phức tạp, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng, những gia tộc này cho dù có tài giỏi đến mấy, thì cũng chỉ có thể nằm ở dòng dõi gia tộc, muốn tiến cao hơn nữa, e rằng khó hơn lên trời.
Bởi vì, ở Yến Kinh, vẫn còn một gia tộc đứng đầu, ví dụ như nhà họ Sở.
Mặc dù nhà họ Sở nằm ở Yến Kinh, nhưng sản nghiệp của bọn chúng phân bố khắp thế giới, đương nhiên phần quan trọng vẫn nằm trong Viêm Quốc.
Hầu như mỗi thành phố đều có chi nhánh của nhà họ Sở, những chi nhánh này làm điểm tựa cho bọn họ, sau khi tích hợp tất cả nguồn lực lại sẽ thành một chu trình phản hồi và cung ứng khép kín.
Sở Quốc Thiên lợi dụng thương nghiệp, chỉ lợi dụng y thuật nhiều như vậy để đối phó với nhà họ Sở, vì anh không muốn biến lực lượng của chính phủ trở thành lực lượng vũ trang cá nhân quá nhiều.
Mặc dù chỉ cần lệnh một tiếng, cho dù là tầng lớp cao của Viêm Quốc cũng không phản đối hành động của anh, nhưng anh không muốn bị người khác chỉ trích, thân là vua của vùng đất phía tây, là chí tân y thần như anh, vốn không phải có tiếng mà không có miếng.
Cho dù không tính thân phận quan chức thì anh vẫn là nhân kiệt cái thế vô song, cho dù nhà họ Sở có mạnh đến mấy, anh đều tự tin mình sẽ đánh bại được bọn chúng!
Bây giờ, dưới quyền kiểm soát của nhà họ Sở, “Thanh phế linh” do bọn họ sản xuất đã được tung ra thị trường hoàn toàn, rất nhiều bệnh nhân được thử nghiệm miễn phí bệnh tình đều được cải thiện, đồng thời trở thành những người tin tưởng hoàn toàn vào Thanh phế linh.
Nhưng Sở Quốc Thiên không hề lo lắng, với vì anh hiểu rất rõ, vì sao nhà họ Sở lại tính toán mọi cách như vậy, mục đích là vì tranh giành thị trường độc quyền của Thiên Di Y Dược, muốn áp chế đến mức thấp nhất cổ phần của Thiên Di Y Dược.
Chỉ tiếc là, phương thuốc của nhà họ Sở có vấn đề, những bệnh nhân mua dùng thanh phế linh càng nhiều, thì những mần tai họa sẽ càng lớn, một khi bùng phát hoàn toàn, thì dù nhà họ Sở có mạnh đến đâu, cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Đây là kế hoạch của Sở Quốc Thiên, là nguyên do cho sự tự tin của anh!
Nghĩ như vậy, anh nói tiếp: "Lão Thất, thuốc của chúng ta tạm thời không cần tung ra thị trường, ngoài việc thông báo cho Triệu Thiên Xu thành lập y đạo môn ra, anh hãy kêu Tần Phong tìm một luật sư có thể chỉnh đốn lại tổ chức, tốt nhất là chỉnh đốn lại đám người Kiều Chấn Đông, phòng mần họa sau này.”
“Ngoài chuyện này ra, anh còn phải thông báo cho đám người Hạ Vân Tân nhà họ Hạ, Dương Cảnh, thậm chí lúc cần thiết hãy liên lạc với Đàm Kỷ Dũng, nói bọn họ chuẩn bị tốt những lực lượng của thể dùng, một khi nhà họ Sở xảy ra chuyện gì, sẽ cử chuyên cơ, và rất nhiều