*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Cái gì?

Một màn này khiến cho nhóm người bên cạnh toàn bộ đều giật mình, nháo nhào lùi về phía sau, sợ rằng sẽ bị vạ lây.

Thậm chí có người phản ứng nhanh đã bắt đầu báo cảnh sát.

Sở Viêm nhìn Vạn Hào sớm đã không còn sự sống, sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch. Anh ta nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, lẩm bẩm nói: “Sao...sao lại có thể như vậy?”

Sở Viêm tin chắc đây không phải là gây sự bình thường. Vì vậy khoảnh khắc đầu tiên của anh ta liền sinh ra một cảm giác khủng hoảng, muốn rời khỏi chỗ này.

Chỉ tiếc rằng khi anh ta vừa mới xoay người thì phát hiện dường như có một nhóm người đang vây quanh về phía anh ta.

Nguy rồi!

Trong lòng Sở Viêm khẽ động, vội vàng đem phương thuốc trong tay giấu đi.

Đúng lúc anh ta vừa mới giấu kỹ phương thuốc đi thì nhóm người đó cũng đã hoàn toàn hủy bỏ đường lui của anh ta.

“Sở Viêm?” Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

Bỗng nhiên, một âm thanh êm tại mà lạnh lùng tàn khốc vang lên. Ngay sau đó, Dương Cảnh liền xuất hiện vô cùng khí thế trong sự nhường đường của nhóm người kia.

“Nếu đã biết tên của tôi thì chắc cô cũng phải biết tôi là ai rồi. Tôi hỏi cô, các cô như vậy là có ý gì?” Sở Viêm kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, thản nhiên hỏi.

“Đừng phí lời. Cùng tôi đi gặp ngài Sở.” Dương Cảnh bình tĩnh đáp.

“Ngài Sở? Anh ta là cái thá gì, có tư cách gì bảo tôi đi gặp anh ta. Anh vẫn nên bảo anh ta ngoan ngoãn cút ra đây gặp tôi đi.” Sở Viêm hừ lạnh.

“Ngài Sở Viêm, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai.” Vẻ mặt Dương Cảnh lạnh lẽo.

“Anh nói lần thứ hai thì đã làm sao? Muốn dọa tôi sợ, anh còn chưa đủ tư cách” Sở Viêm cười nhạt.

“Anh xác định?” Dương Cảnh nói rồi mạnh mẽ đến gần Sở Viêm, đôi mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào người đối diện.

Cảm nhận được sự lạnh lùng trong ánh mắt của Dương Cảnh, trong lòng Sở Viêm không khỏi run lên. Theo bản năng, anh ta lui về sau hai bước, sau lưng cũng sinh ra cảm giác ớn lạnh.

Vô thức nuốt nước miếng lần nữa, anh ta giả vờ điềm tĩnh đáp: “Nếu ngài Sở của các cô đã khách sáo như vậy, họ Sở tôi đây ngại gì đi gặp anh ấy. Có điều cô nên hiểu rõ, tôi không hề sợ anh ta."

Nói xong, cũng không đợi Dương Cảnh trả lời liền trực tiếp chui vào xe mà bọn họ mang đến.

Love Night, vẫn là căn phòng bao trước đó, có điều lúc này Sở Quốc Thiên đã dịch dung rồi. Dù sao bây giờ vẫn chưa phải lúc cho nhà họ Sở biết anh là Sở thần y. Mà Sở Viêm nếu như nhìn thấy gương mặt thật của anh, vậy không khác gì nói cho toàn bộ nhà họ Sở biết rằng anh là Sở thần y.

Mặc dù người bố đó của anh và quản gia Sở Hải đã biết được thân phận thật của anh. Nhưng anh biết rằng hai người này chưa hề tiết lộ thân phận của anh ra bên ngoài.

Mười phút sau, sau khi một tiếng 'cạch mở cửa vang lên, Dương Cảnh liền dẫn Sở Viêm đi vào trong phòng.

“Ngài Sở, Sở Viêm đến rồi.” Dương Cảnh cung kính nói.

Ai ngờ Sở Quốc Thiên còn chưa lên tiếng thì Sở Viêm đã tự ngồi xuống, tùy tiện nói: “Này, người nào đó kia, rót cho tôi ly cà phê đến đây.”

Tiếc rằng không có ai để ý đến anh ta.

Nhất thời, trong lòng Sở Viêm cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đúng vào lúc anh ta định nói gì đó, Sở Viêm liền lạnh nhạt căn dặn: “Dương Cảnh, đi pha cốc cà phê”

“Vâng!

Dương Cảnh nhìn qua Sở Viêm một cái, sau đó liền đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

Rất nhanh Dương Cảnh đã bưng cà phê đi vào. Sở Viêm đón lấy uống một ngụm, sau đó lập tức cười ha ha: “Không tệ, vận may không gì bằng. Tôi rất vừa ý.

Sắc mặt Dương Cảnh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Sở Viêm, anh nên biết tự thỏa mãn đi. Ở Hoan Châu này không có mấy ai được tôi tự tay pha cà phê cho đâu.”

“Ha ha, có thể tự tay pha cà phê cho tôi ở nước Viễn này cũng không có được mấy người đâu.” Sở Viêm khẽ cười, đôi mắt không chút kiêng kỵ đánh giá Dương Cảnh từ trên xuống dưới.

Đôi mắt xinh đẹp của Dương Cảnh lập tức trở nên lạnh lẽo, một luồng sát khí hướng về phía Sở Viêm. Thấy cô ta muốn ra tay, Sở Quốc Thiên cũng họ nhẹ một tiếng, nói: “Dương Cảnh, lui xuống trước đi.”

“Vâng!”

Thấy Dương Cảnh đã lui ra ngoài, nụ cười trên mặt Sở Viêm lại càng sâu hơn. Anh ta liếc nhìn Sở Quốc Thiên một cái, bình tĩnh hỏi: “Chủ tịch Sở, nói đi, tìm tôi có chuyện gì.”

“Giao phương thuốc ra đây.” Sở Quốc Thiên không nói lời thừa thãi.

“Phương thuốc gì? Tôi không biết.” Ánh mắt Sở Viêm lóe lên, phủ nhận đáp.

“Sở Viêm, tôi không muốn phí lời với anh. Tôi biết Vạn Hào đã phản bội tôi rồi giao phương thuốc cho anh. Hiện tại nếu anh giao phương thuốc ra đây, tôi có thể thả anh về.” Sở Quốc Thiên bình tĩnh đáp.

Tuy rằng âm thanh của Sở Quốc Thiên rất nhẹ, nhưng Sở Viêm vẫn nắm bắt được ý tứ lạnh lẽo như có như



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play