**********

"Bố!"

Nhìn thấy Sở Quốc Thiên đột nhiên xuất hiện, sau Bảo Nhi gọi lên một tiếng giòn tan, thì liền nhào vào trong lồng ngực của anh.

Cảm nhận được áp lực trên người bỗng biến mát, người phụ nữa béo liền tỉnh táo lại: “Anh chính là người đàn ông của đứa què chết tiệt này à?”

Đứa què chết tiệt?”

Nghe cách gọi này, mắt Sở Quốc Thiên đầy lạnh lùng, “chát” một cái, anh tát lên mặt đối phương một cái: “Còn dám nói phun phân ra khỏi miệng thì tôi sẽ biến bà thành người què đấy!”

Người phụ nữ béo run rẩy cả người, mà trong lòng Lâm Thanh Di lại cảm nhận được sự ấm áp không chịu được.

Vừa rồi cô chỉ ma xui quỷ khiến mà gọi cho Sở Quốc Thiên, lúc ấy cô cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng mà cảm thấy Sở Quốc Thiên là bố của Bảo Nhi, theo lý thì nên bảo vệ an toàn cho con, nhưng mà bây giờ xem ra, cô phát hiện không biết từ khi nào trong lòng cô đã có một chỗ cho anh rồi...

“Thanh Di, em không sao chứ?” Ngay khi Lâm Thanh Di còn đang miên man suy nghĩ, Sở Quốc Thiên đã đi tới, dịu dàng hỏi.

Dưới ánh mắt dịu dàng của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di lập tức đỏ mặt, cô cuống quýt dời tầm mắt, ấp úng kể đại khái chuyện lại một lần.

Nghe xong lời Lâm Thanh Di kể, sắc mặt Sở Quốc Thiên lập tức đen đi, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt sưng đỏ của người phụ nữ béo, anh nói: “Chuyện nhỏ như thế mà bà lại muốn quậy ra lớn như vậy à?”

“Chuyện nhỏ? Đây là đôi giày bản giới hạn của con tôi, anh có biết nó giá bao nhiêu tiền không? Còn nữa, con tôi bị con gái anh đạp một cái, cũng không biết có bị thương hay không, phải đưa đến bệnh viện kiểm tra!” Người phụ nữ béo nghe vậy, cuối cùng cũng hồi hồn lại.

Nhưng mà vì Sở Quốc Thiên mới ra oai phủ đầu, cho nên khi cô ta nói chuyện ít nhiều cũng có chút cảm giác miệng hùm gan sửa.

“Giày bị bẩn thì tẩy đi là được, nhưng nếu bà kiên trì muốn đền tiền thì tôi đền cho bà."

Sau khi Sở Quốc Thiên lạnh giọng nói một câu thì ôm Bảo Nhi đến gần cậu nhóc bé, nói: “Bạn nhỏ, chú là bác sĩ, chân của con bị đạp trúng bị thương à? Nếu chân của con bị đạp bị thương thì bây giờ chú có thể trị giúp con.

Cậu nhóc béo đã sớm bị động tác vừa rồi của Sở Quốc Thiên dọa sợ, nghe thấy câu hỏi, cậu nhóc không khỏi cúi đầu: "Không… không có.”

“Trẻ ngoan”

Sở Quốc Thiên sờ đầu cậu nhóc béo, sau khi khích lệ một câu thì nói với người phụ nữ béo: “Bà nghe thấy chưa?”

“Nói xạo, chắc chắn là Thống Thống nhà tôi bị anh dọa rồi, tôi cảnh cáo anh, vừa rồi anh đánh tôi, bây giờ còn làm Thống Thống nhà tôi sợ, tôi nhất định phải báo cảnh sát bắt anh!” Nào biết, người phụ nữ béo vừa nghe xong thì hung ác nói một câu.

Tới bây giờ cô ta còn chưa chịu thiệt lớn như vậy, bây giờ lại bị tát trước mặt nhiều người như vậy, sao mà cô ta có thể nuốt trôi cơn tức này chứ?

Nghe nói như thế, những người xung quanh cũng ngừng làm việc, đều lên tiếng chỉ trích.

“Cô bị sao vậy trời, rõ ràng con ô không bị thương, vì cô lại cứ kiếm chuyện với người khác?”

“Đúng vậy, còn giày bản giới hạn nữa, có tiền thì giỏi lắm sao?”

“Nếu không phải bố của đứa nhỏ kia tới thì không biết sẽ bị ăn hiếp thì dạng gì nữa, đáng đời!”

“Báo cảnh sát? Cảnh sát có tới cũng tới bắt cô đó, chúng tôi đều chỉ ra đó là lỗi do cô gây chuyện..."

Nghe thấy lời nói của quần chúng vây xe, sắc mặt của người phụ nữ càng trở nên khó coi, Sở Quốc Thiên thấy thế cũng lười so đo với cô ta, sau khi nói cảm ơn với những người vây xem liền nói với Bảo Nhi trong lồng ngực mình: “Bảo Nhi ngoan, con muốn mua đồ chơi gì, bố mua cho con.”

“Thật hả bố?”

Mắt Bảo Nhi sáng lên, vốn cô bé còn đang sợ hãi thì lập tức chỉ vào một con búp bê siêu lớn: “Bố, con muốn công chúa... còn muốn..."

Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân muốn mua nhưng lại sợ đắt tiền, Sở Quốc Thiên buồn cười nói: “Không cần sợ, có bố ở đây, Bảo Nhi muốn mua bao nhiêu món đồ chơi đều được hết.”

Người nói không cố tình nhưng người nghe có ý, cậu nhóc béo sợ món đồ chơi mình thích bị mua đi, vội vàng kéo người phụ nữ béo, năn nỉ nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mau mua Transformers, đó là phiên bản đặc biệt đó, không được để chú đó mua.”

Lòng của người phụ nữ béo mềm nhũn, cô ta sờ đầu nhóc béo, cưng chiều nói: “Thống Thống ngoan, mẹ sẽ mua cho con Transformer ngay.”

Nói xong, người phụ nữ béo liền nói với nhân viên cửa hàng: “Nhanh gói lại tất cả Transformers cho tôi.”

“Tất cả... tất cả thật chứ?” Nhân viên cửa hàng nghe vậy thì ngớ người, không chắc mà hỏi lại một câu.

“Vô nghĩa, nếu Thống Thống nhà tôi thích Transformers, tôi sẽ mua hết tất cả cả cho nó.” Người phụ nữ béo nói đến đây thì thản nhiên liếc nhìn ba người Sở Quốc Thiên, khinh thường nói: “Nếu không thì ở trong cửa hàng của mấy người cũng chỉ có mấy vài tên tội nghiệp đến xem, muốn mua cũng mua không nổi."

Bảo Nhi nghe nói như vậy, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé lập tức cong xuống, tựa vào đầu vai của Sở Quốc Thiên nói: “Bố ơi, đồ chơi của nơi đây đắt lắm, hay là chúng ta không cần mua đâu..."

Sở Quốc Thiên xót trong lòng, đứa nhỏ nhà nghèo thì sẽ trưởng thành sớm, anh biết tuổi Bảo Nhi còn nhỏ như vậy mà lại tri kỷ, hiểu chuyện đều là bởi vì mấy năm nay không có anh ở cạnh.

Hôn Bảo Nhi một cái, anh đang muốn nói chuyện, kết quả lúc này, người nhân viên cửa hàng kia mở miệng nói: “Thưa cô, vừa rồi chúng tôi đã tính toán tiền, tất cả Transformers được đóng gói có tổng trị giá là ba trăm bảy mươi triệu chín trăm năm mươi nghìn đồng, tổng cộng tính cô ba trăm sáu mươi chín triệu đồng, xin hỏi hiện tại tôi có thể gói lại đúng không?”

“Cái gì? Mấy món đồ chơi dỏm này mà hơn ba trăm sáu chục triệu? Sao không đi cướp luôn đi?” Người phụ nữ béo như đang nằm mơ, tức giận chỉ vào nhân viên cửa hàng quát.

“Thưa cô, đồ chơi của chúng tôi đều là hàng đầu thế giới, hơn nữa một số còn là đồ thủ công, nhãn mác rõ ràng, tuyệt đối sẽ không làm bậy, nếu cô không tin, cô có thể lên mạng kiểm chứng!” Nhân viên cửa hàng kiên nhẫn nói.

Người phụ nữ béo còn muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên lúc này Sở Quốc Thiên lại nói: “Xin chào, tôi muốn mua cho con gái tôi vài món đồ chơi, xin hỏi bây giờ các người có rảnh không?”

“Có thưa ngài, xin hỏi anh cần mua món đồ chơi gì?” Nhân viên cửa hàng lễ phép trả lời.

Tuy rằng Sở Quốc Thiên vừa tát người phụ nữ béo một cái, nhưng cô ta không thấy phản cảm chút nào, ngược lại cảm thấy người đàn ông như vậy mới ngầu, mới có cảm giác an toàn nhất.

Sở Quốc Thiên nghe vậy, đầu tiên là nhìn những món đồ chơi xung quanh ở tiệm, tiếp theo nói ra một câu khiến tất cả mọi người không nghĩ tới: “Tất cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play