*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng của Sở Quốc Thiên không lớn, nhưng lập tức làm cả phòng cấp cứu ồn ào bỗng im bặt.

“Bác sĩ Uông, anh ta là ai vậy? Hình như không phải bác sĩ của bệnh viện chúng ta?” Triệu Lỗi nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên liền dò hỏi.

“Anh ấy tên là Sở Quốc Thiên, là trợ lý mới đến” Uông Giai Kỳ nhanh chóng đáp lại.

“Trợ lý? Nói đùa gì vậy, trợ lý trong bệnh viện của chúng ta cũng không phải là bác sĩ, có thể chữa được bệnh gì?” Triệu Lỗi cau mày, chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục trấn an hiện trường.

Tuy nhiên, đúng lúc này, vài người cảnh sát bước vào phòng cấp cứu, nghiêm nghị nhìn Triệu Lỗi và những người khác nói: “Ai chịu trách nhiệm ở đây? Chúng tôi nhận được tin báo rằng có người ở đây bị nghi ngờ kê đơn bừa bãi, bán thuốc giả, hơn nữa đã làm cho tình trạng của nhiều bệnh nhân chuyển biến xấu đi. Tình hình có đúng như vậy không?”

“Là thật là thật, chính là tên bác sĩ lang băm đứng ở góc tường kia!”

“Mau bắt anh ta đi, loại người như vậy nên bị nghiêm trị!”

Trước khi Uông Giai Kỳ và những người khác lên tiếng, một nhóm người vây quanh bắt đầu chỉ ra và xác nhận Ngô Đức Thịnh.

Ngô Đức Thịnh nghe xong thì sợ chết khiếp, vừa định nói gì đó thì thấy mấy người cảnh sát đã muốn đưa anh ta đi tra khảo rồi.

“Người phụ trách cũng đi cùng chúng tôi một chuyến để hợp tác điều tra.” Ngô Đức Thịnh bị khống chế, người cảnh sát dẫn đầu lại nói thêm một câu.

“Chờ một chút!” Ngay khi Uông Giai Kỳ chuẩn bị rời đi, đột nhiên Sở Quốc Thiên lại mở miệng.

“Anh muốn làm gì?” Người cảnh sát dẫn đầu cau mày lại.

“Đồng chí cảnh sát, nơi này đang có một số bệnh nhân ở trong tình trạng rất nguy hiểm, nếu họ không được chữa trị ngay lập tức, tôi rất lo bọn họ sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Bác sĩ Uông là người phụ trách phòng của chúng tôi, nếu cô ấy rời đi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bệnh nhân, cho nên chúng tôi có thể cứu chữa cho bệnh nhân trước khi cùng đi với các anh không?”

Người cảnh sát dẫn đầu sửng sốt, rõ ràng không ngờ lại xảy ra chuyện này, vừa định nói gì đó, Triệu Lỗi đã ở bên cạnh lên tiếng trước: “Sở Quốc Thiên, nơi này không có chuyện cần anh lo. Tình trạng của bệnh nhân rất gay go, bệnh viện của chúng ta không có khả năng chữa trị được. Cách tốt nhất bây giờ là để bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện lớn hơn để tiếp nhận điều trị.”

“Không được!”

Vậy mà Sở Quốc Thiên sau khi nghe xong liền từ chối: “Tình trạng của bệnh nhân không thể trì hoãn, hơn nữa đã có tôi ở đây, không cần đến những bệnh viện lớn khác.

“Anh...”

“Được rồi được rồi!”

Thấy Triệu Lỗi còn muốn nói chuyện tiếp, người cảnh sát dẫn đầu nhanh chóng ngắt lời anh ta, hỏi Sở Quốc Thiên: “Anh có chắc chắn sẽ chữa khỏi cho những bệnh nhân này không?”

“Đúng vậy.” Sở Quốc Thiên nghiêm túc gật đầu.

“Anh cần thời gian bao lâu, chúng tôi có thể chờ anh.”

“Nhanh thì nửa giờ, chậm thì một giờ.” Sở Quốc Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.

Người cảnh sát dẫn đầu cẩn thận cân nhắc, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ cho anh một giờ.”

“Đồng chí cảnh sát, anh ta chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi, anh tuyệt đối đừng tin lời anh ta!” Triệu Lỗi ngay vừa mới nghe được đã trở nên lo lắng và muốn thuyết phục cảnh sát thay đổi ý định, nhưng không ai để ý đến ông ta hết.

Trong lúc tuyệt vọng, ông ta chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên nói: “Cậu nhóc, anh tốt nhất là nên có bản lĩnh, nếu không, anh hoàn toàn không gánh nổi trách nhiệm đâu!”

Nhưng mà, Sở Quốc Thiên lại không hề để ý tới Triệu Lỗi, đi thẳng đến chỗ bệnh nhân vừa rồi mà Triệu Lỗi không có cách nào chữa được, sau khi đưa tay ra, kiểm tra kỹ lưỡng thân thể của bệnh nhân, liền bắt đầu ấn đều đặn lên người bệnh.

“Giả bộ gì chứ, ở đây nhiều bệnh nhân như vậy, anh nói cần nửa tiếng hả?” Triệu Lỗi trong lòng cười nhạo, ông ta đã từ bỏ ý định ngăn cản Sở Quốc Thiên rồi.

Chuyện của ngày hôm nay huyện náo như vậy, chỉ một mình Ngô Đức Thịnh bị bắt đi, cũng sẽ không đủ để xoa dịu sự phẫn nộ của người dân, đến lúc đó, ông ta còn muốn Sở Quốc Thiên cũng phải chịu trách nhiệm chung!

Không chỉ Triệu Lỗi mà ngay cả bệnh nhân và người nhà của họ đều không tin rằng Sở Quốc Thiên có thể chữa trị cho bệnh nhân, Uông Giai Kỳ cũng vậy, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, bọn họ không thể quấy rầy Sở Quốc Thiên nữa.

“Bác sĩ Uông, cho tôi một bộ kim châm cứu đi.” Đột nhiên, Sở Quốc Thiên quay đầu liếc nhìn Uông Giai Kỳ, nhỏ giọng nói.

“Sở Quốc Thiên, anh..."

“Nhanh lên!”

Thấy Uông Giai Kỳ còn đang do dự, Sở Quốc Thiên không khỏi thúc giục, sau đó tìm giấy bút, nhanh chóng viết đơn thuốc.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Quốc Thiên, Uông Giai Kỳ không dám chậm trễ, sau khi lên tiếng đáp ứng, liền nhanh chóng tìm một bộ kim châm cứu.

“Nhanh đến hiệu thuốc bốc thuốc đi, đừng chậm trễ” Vừa lúc Uông Giai Kỳ đưa kim châm cứu vào, Sở Quốc Thiên đưa cho cô ấy một đơn thuốc, vừa nói chuyện vừa mở châm châm ra, bắt đầu châm cứu cho bệnh nhân.

Uông Giai Kỳ thấy vậy liền chạy đến hiệu thuốc bốc thuốc một lần nữa, một lúc sau lại nhìn thấy cô ấy bước vào với vẻ mặt đăm chiêu ủ dột.

“Làm sao vậy?” Sở Quốc Thiên nhất thời quay đầu nhìn cô ấy, nhíu mày hỏi.

“Thuốc đã bốc xong, nhưng... nhưng tôi lo lắng sẽ có thuốc giả trộn lẫn trong đó.” Uông Giai Kỳ lúng túng trả lời.

“Cô trải thuốc ra trên bàn, để tôi xem thử." Sở Quốc Thiên không chút suy nghĩ đáp lời.

Kết quả là Uông Giai Kỳ làm theo yêu cầu của Sở Quốc Thiên, mở tất cả dược liệu vừa lấy về trải ra mặt bàn.

“Xong rồi."

Nghe thấy giọng nói của Uông Giai Kỳ, Sở Quốc Thiên vội vàng liếc nhìn trên bàn, sau đó lại thu hồi ảnh mắt, không nhìn lại nói: “Đương quy, tam thất, thanh dương tham, long quỳ, cỏ thúy vân, những thứ này đều là giả.

Cái gì cơ?

Uông Giai Kỳ há hốc mồm, không ngờ chỉ cần nhìn thoáng qua mà Sở Quốc Thiên lại có thể phân biệt thật giả.

“Chuyện này... tôi phải làm sao bây giờ?” Uông Giai Kỳ đáp lại, lo lắng hỏi.

“Thay vào đó hãy sử dụng cỏ linh chi, bạch lan hoa, hải mã, trúc lễ tham, cỏ phật giáp.”

“Được.”

Uông Giai Kỳ nhìn Sở Quốc Thiên thật sâu, rồi cô ấy lại chạy tới hiệu thuốc.

Triệu Lỗi ở bên cạnh cũng không có lớn tiếng quấy rầy Sở Quốc Thiên, bởi vì nhìn thấy Sở Quốc Thiên châm cứu, liền cảm thấy Sở Quốc Thiên là một người không hề đơn giản, cộng thêm chỉ liếc mắt liền phân biệt thuốc thật giả, không chút do dự nói ra dược liệu thay thế, ông ta bèn thu lại sự khinh thường của mình.

Chẳng lẽ cậu nhóc này thực sự có



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play