*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Giai Kỳ..."
Trái tim Sở Quốc Thiên như muốn ngừng đập, đưa tay lên trán cô ấy, lúc này mới nhận ra Uông Giai Kỳ đang sốt cao, hơn nữa bởi vì chân trái và vai bị thương nên tình hình lúc này có chút nguy hiểm.
Nhất thời, lửa giận của Sở Quốc Thiên bùng cháy đến cực điểm, nhưng anh không dám chậm trễ, vừa lắc cổ tay, liên tiếp đâm vào người Uông Giai Kỳ mấy cây kim bạc.
Mãi cho đến khi lông mày Uông Giai Kỳ dần dần dịu lại, anh mới chậm rãi cất kim bạc đi, sau đó tách ra hai đạo khí tức lần lượt đẩy vào vết thương ở vai và bắp chân của Uông Giai Kỳ.
Sau khi làm tất cả những điều này, anh nói với Chu Chấn Kiệt: "Tôi cần một chiếc xe để đến bệnh viện gần nhất!"
"Anh cần một chiếc xe?"
Chu Chấn Kiệt rất vui: "Sở Quốc Thiên, anh đến hiện tại chắc là con chưa hiểu rõ tình huống nơi này thì phải? Anh nói anh muốn có xe là tôi liền phải đưa xe cho anh sao? Anh thực sự nghĩ mình là ông chủ? Hơn nữa, đây là Thanh Phong môn. Anh đã đánh bị thương đệ tử của Thanh Phong môn mà còn muốn đi? Anh muốn chết cũng đừng kéo người của nhà họ Chu tôi chết chung chứ!"
Sở Quốc Thiên cau mày, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Lưu Chính Phong hỏi: "Người anh em, cô gái nhỏ này là ai vậy?"
"Bạn!" Sở Quốc Thiên bình tĩnh đáp.
"Chính là..."
Sau khi Lưu Chính Phong suy tư vài giây, mới nói tiếp: "Người anh em, nếu anh không ngại thì để tôi gọi xe cho anh?"
"Huấn luyện viên, chuyện này không được đâu, làm thế sẽ đắc tội với người của Thanh Phong môn đó!" Lưu Chính Phong vừa nói, đám học sinh phía sau liền trở nên lo lắng.
"Ta biết mình đang làm gì, nhưng ta cũng không thể đứng nhìn cô gái nhỏ này bị dồn vào đường chết có đúng không?" Lưu Chính Phong sắc mặt trầm xuống, sau đó ra lệnh: "Trương Phán, đưa người lên xe của chúng ta đi!"
Trương Phán định mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Lưu Chính Phong, cuối cùng cũng gật đầu bỏ đi.
Những người của võ quán Đằng Vân nhìn thấy cảnh này thì cười lạnh, ngay cả những khách mời còn lại cũng lén lắc đầu, họ biết quyết định của Lưu Chính Phong rõ ràng là đang chọc tức Thanh Phong môn, nếu làm như vậy có thể sẽ bị Thanh Phong môn trả thù!
Những môn phải lớn như Thanh Phong môn coi trọng nhất chính là mặt mũi.
Tuy nhiên, cũng có một số người đoán được ý đồ của Lưu Chính Phong, biết rằng ông ta nhìn thấy được năng lực của Sở Quốc Thiên, nên muốn lôi kéo hắn.
Ngay sau đó, Trương Phán lái xe thương mại 13 chỗ ngồi, Sở Quốc Thiên cũng không ra vẻ, sau khi ôm Uông Giai Kỳ vào xe, Trương Phán lái xe về phía bệnh viện gần nhất.
Chỉ hai phút sau khi Sở Quốc Thiên và những người khác rời đi, một nhóm đệ tử Thanh Phong môn liền xông ra ngoài. Khi hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, bọn họ lập tức hét lên với Lưu Chính Phong: "Lưu Chính Phong, người muốn chết sao?"
"Người anh em, đừng tức giận, tôi thấy cô bé đó sốt cao khá nguy hiểm nên muốn giúp đỡ. Dù gì thì hôm nay cũng là ngày trọng đại của cậu Mã, nếu cô gái đó có xảy ra chuyện gì thì cũng không tốt có đúng không?" Lưu Chính Phong cười nói.
"Vậy nên Thanh Phong môn của chúng ta còn cần cảm tạ công ơn của ngươi đã vất vả có đúng không?"
Đệ tử dẫn đầu trong đám người của Thanh Phong môn hừ lạnh một tiếng: "Tôi cảnh cáo ông, nếu đứa con gái kia chạy trốn, ông sẽ là người phải chịu trách nhiệm đầu tiên!"
Lưu Chính Phong gật đầu. liên tục nói: "Không cần lo lắng. Bọn họ đi đến bệnh viện mà học sinh của tôi chỉ họ. Bọn họ có muốn chạy cũng không được."
Nhìn Lưu Chính Phong dáng vẻ hiền lành, khom lưng cúi đầu với một đám đệ tử Thanh Phong môn, tất cả mọi người đều im lặng. Bọn họ biết nếu chuyện này xảy ra với bọn họ, bọn họ cũng không khá hơn so với Lưu Chính Phong.
Đây chính là sự thể hiện cho thế lực khủng khiếp của Thanh Phong môn.
"Nếu ông đã nói hay đến thế thì hiện tại cùng chúng ta đi một chuyến, ông sẽ phải tự mình giải thích với cậu Mã!" Người đệ tử đứng đầu trong đám người Thanh Phong môn lạnh giọng nói, sau đó quay người dẫn Lưu Chính Phong tiến vào.
Cùng lúc đó, Trương Phán vội vã lái xe đến bệnh viện gần nhất trong tiếng thúc giục của Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên cũng không nói nhiều, sau khi xe dừng lại, anh ôm Uông Giai Kỳ chạy vào.
"Bang!"
Đạp tung cánh cửa phòng của viện trưởng, Sở Quốc Thiên nghiêm giọng nói: "Sắp xếp cho tôi một phòng tốt nhất!"
"Anh là ai? Hiện tại các phòng của bệnh viện đều đã kín, nếu muốn nhập viện thì cần phải có hẹn trước." Trưởng khoa sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng.
"Hoan Châu, Thần y Sở!" Sở Quốc Thiên nói.
Viện trưởng giật mình khi nghe câu nói đó, anh ta nhìn chằm chằm, không dám tin nói: "Anh... anh thực sự là bác sĩ thiên tài – Thần y Sở đó à?" Sở Quốc - Thiên cau mày, bấm gọi cho Triệu Thiên