*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Can đảm đó!"
Mẫu Đơn đầu tiên là phản ứng lại, một cước hung hăng đá về phía Uông Giai Kỳ.
Long Thiên Dưỡng hoảng sợ, anh ta theo bản năng dùng cốc hút kim bạc ra, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, cuối cùng tuy rằng không bị chọc vào mắt, nhưng kim bạc vẫn đâm mạnh vào hai má anh ta.
"A!"
Đau đớn kịch liệt khiến Long Thiên Dưỡng không nhịn được, nhất thời kêu lên thành tiếng.
Mà lúc này, chân Mẫu Đơn cũng hung hăng đá vào bả vai Uông Giai Kỳ, đá cô ấy từ trên ghế đá bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều mơ hồ, không dám tin nhìn tất cả những chuyện xảy ra.
"Cậu chủ, anh cảm thấy thế nào rồi?" Mẫu Đơn khẩn trương nhìn về phía Long Thiên Dưỡng.
Theo lời cô ta vừa nói ra, những người khác cũng đều phản ứng lại, nhao nhao xông về Long Thiên Dưỡng, có người quan tâm hỏi Long Thiên Dưỡng, có người lại quát lớn với Uông Giai Kỳ.
Đặc biệt là Mã Nguyên Đào, sắc mặt anh ta trở nên vô cùng âm trầm, cũng may Long Thiên Dưỡng thương thể cũng không nặng, cho nên thoáng thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng nói: "Cậu Long, tôi hiện tại sẽ dẫn anh đi trị liệu."
"Không cần gấp."
Anh ta cũng không ngờ đến, Long Thiên Dưỡng lại lạnh lùng khoát tay, tiếp theo liền chầm chậm đi về phía Uông Giai Kỳ, từng câu từng chữ nói: "Cô gái à, thủ đoạn của em đúng là đủ ngoan độc, bất quá em yên tâm, em càng khó chinh phục, tôi càng muốn chinh phục em!"
Nói xong, liền một cước hung hăng giẫm lên bắp chân trái của Uông Giai Kỳ.
"A!"
Nhất thời, Uông Giai Kỳ phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cái loại đau đớn chui vào đến tâm gan này thiếu chút nữa làm cho cô ấy ngất xỉu.
"Cậu chủ ta lớn đến thế này còn chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy, hôm nay phế một chân của cô, tôi muốn đem cô vĩnh viễn giam cầm bên cạnh tôi, chậm rãi tra tấn cô!" Long Thiên dưỡng âm trầm nói.
Thân thể mềm mại của Uông Giai Kỳ run lên, cô ấy cố nén đau đớn, tràn đầy hận ý nói: "Anh là đồ khốn, nhất định sẽ bị trời phạt!"
"Điều này không cần cô quan tâm."
Long Thiên Dưỡng thu hồi chân, nhìn về phía Mã Nguyên Đào nói: "Cậu Mã, lập tức an bài bác sĩ của Thanh Phong môn chữa trị vết thương cho tôi, chờ sau khi điều trị xong, lại đem con khốn này lại cho tôi xử lý thì thế nào?"
"Được rồi!"
Mã Nguyên Đào đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đáp ứng một tiếng, liền cho người mang theo Long Thiên Dưỡng đi tìm bác sĩ. Mà Uông Giai Kỳ cũng bị đưa về phòng, nhưng không có ai đến điều trị vết thương cho cô ấy.
Thừa dịp không có người, Uông Giai Kỳ sử dụng kim bạc trị liệu đơn giản cho mình một chút, chờ sau khi khôi phục năng lực hành động, cô ấy liền bắt đầu quan sát động tĩnh phía ngoài cửa.
Cô ấy vô cùng rõ ràng Long Thiên Dưỡng nếu trị thương xong trở về, kết quả chờ đón cô ấy sẽ là gì, cho nên cô ấy muốn chạy trốn!
Đồng thời lúc này Sở Quốc Thiên cũng theo người của học viện Đằng Vân đi tới phía ngoài Thanh Phong môn.
Bởi vì bọn họ không phải là khách quý, vì vậy họ chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng bên ngoài cửa, chờ kiểm tra.
Một số vị khách quý thì không cần, bọn họ chỉ cần đưa thiệp mời là có thể trực tiếp đi vào, đối xử khác nhau dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhìn người xếp hàng phía trước phảng phất như một con rồng dài, Sở Quốc Thiên không tự nhiên cười khổ, lúc này anh dường như hiểu được Chu Siêu Nhiên vì sao không muốn tới đây, chắc hẳn là ông già này đã dự đoán trước là phải xếp hàng!
Bất quá cũng không phải tất cả mọi người đều giống với Chu Siêu Nhiên, bọn họ mặc dù biết được mình ở trong mắt Thanh Phong môn không tính là cái gì, nhưng vẫn cố gắng đi đến đây. Nếu không hiện giờ cũng sẽ không có nhiều người đứng xếp hàng đến vậy.
Chu Chấn Kiệt liếc nhìn hàng dài người trước mặt, đột nhiên nhìn Sở Quốc Thiên đang đứng trong hàng nói: "Vì bác Nam Cung Thế muốn anh học hỏi được nhiều điều hơn, nên sau khi đi vào, hãy cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để tránh tai họa. Anh có biết không?"
"Đúng vậy, những chuyện không nên nhìn thì nhất định không nhìn, những chuyện không nên hỏi thì nhất định không hỏi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì không ai có thể giúp được anh!”
Tào Mỹ Lam nói xen vào, giọng nói lạnh lùng.
Sở Quốc Thiên biết điều mà hai người này muốn nói là gì, liền gật đầu nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không gây phiền phức cho các người."
"Hì hì, tôi đã nói như vậy, nhưng ai biết được lúc đó anh có gây sự hay không? Tôi đây không phải muốn nói đến điều xấu. nhưng nếu như anh thật sự gây chuyện ở Thanh Phong môn, đừng trách chúng ta không cứu được anh a!" Chu Ba khịt mũi.
Sở Quốc Thiên nhíu mày, nhưng không đợi anh nói, một giọng nói xa lạ vang lên: "Đây không phải là Chu Chấn Kiệt sao, tại sao người của võ quán Đằng Vân cũng đến đây vậy?"
Mọi người theo tiếng động liền nhìn thấy một đám nam nữ mặc quần áo tập võ đi về phía bên này. Người vừa nói chuyện là một người đàn ông trung niên đi đầu.
Người đàn ông này có nước da ngăm đen nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng, khi nói thì hàm răng trắng bóng, ai không biết đều nghĩ rằng anh ta là người da đen.
"Lưu Chính Phong? Tại sao lại là anh?" Trên mặt Chu Chấn Kiệt nhìn rõ vẻ khách khí, vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
Những học sinh còn lại của võ quán Đẳng Vân dường như đã biết người đó, nên tất cả đều nhìn ông ta đầy lo lắng.
Sở Quốc Thiên thấy vậy, lập tức hiểu rõ nhóm nam nữ mặc đồ tập luyện này hẳn là đối thủ của võ quán Đằng Vân, nếu không hai bên sẽ không nói những lời như vậy ngay khi vừa gặp mặt.
Tuy nhiên, anh sớm nhận thấy thực lực tổng thể của nhóm nam nữ mặc đồ luyện tập do Lưu Chính Phong đứng đầu này cao hơn nhiều so với những người trong võ quán Đằng Vân, bởi vì điều đó được thể hiện ra từ tốc độ cũng như nhịp thở của những người trong võ quán Đằng Vân không thể nào so sánh được với nhóm người vừa tới này.
"Có vẻ như lần này Thanh Phong môn đã hạ thấp tiêu chuẩn rồi. Không ngờ ngay cả võ quán Đằng Vân còn non của anh cũng được mời. Nhận được thiệp mời có phải các người đang mơ cũng mỉm cười không?" Lưu Chính Phong dẫn đầu một đám người đi vào đứng cách nhóm người của Chu Chấn Kiệt khoảng ba mét. Dùng giọng điệu khinh miệt nói.
"Chúng ta vốn không cùng một đẳng cấp!"
"Nói thế nào, các ngươi quá kiêu ngạo!"
Một đám học sinh võ quán Đằng Vân tràn đầy phẫn nộ nhìn thẳng, trừng mắt nhìn Lưu Chính Phong và những người khác.
"Im hết đi cho tôi!" Thật không thể ngờ được Chu Chấn Kiệt lại hướng người bên mình mà mắng.
Làm sao mà Chu Ba có thể chịu đựng được cơn tức giận này? Anh ta nhìn Chu Chấn Kiệt và nói: "Bố..."
"Im mồm rồi biến đi!" Ngay khi anh ta mở miệng, Chu Chấn Kiệt lại hét lên.
Chu Ba không còn cách nào khác đành cay đắng rút lui, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lưu Chính Phong và những người khác.
"Lưu Chính Phong, tôi biết hai nhà chúng ta vẫn còn nhiều khúc mắc về chuyện năm đó, nhưng hôm nay là ngày vui của Thanh Phong môn. Chúng ta không thể gây sự trên địa bàn của người khác có đúng không?" Chu Chấn Kiệt lạnh lùng nói.
"Gây sự sao? Lúc đầu anh bảo con trai anh làm bị thương học trò của tôi sao anh không thấy đó là gây sự. Rất cuộc hiện tại khó khăn lắm tôi mới gặp được anh. Anh cho rằng tôi sẽ bỏ qua cơ hội này sao?" Sau đó trong mắt ông ta hiện lên thần thái nghiêm túc pha chút tức giận.
"Tóm lại, hôm nay không phải là ngày giải quyết ân oán. Nếu muốn bảo